Nếu ở Việt Nam, em có thể game gủng suốt ngày,
La cà quán xá cùng bạn bè hay "nó" một cách vô tư.
Thì hiện tại, ở nơi này, chuyện đó là không thể.
Trong cái xã hội chỉ biết đến công việc,
Những "con robot" không được phép có cảm xúc,
Không để tình cảm chi phối, không cần lý do.
Sáng học, chiều đi làm thêm đến chuyến tàu cuối mới về nhà,
Đã 12 giờ đêm. Tắm rửa, ăn vội gì đó rồi lại học đến 3 giờ sáng.
Ngày hôm sau lại tiếp tục như thế.
Em làm mọi thứ điên cuồng chỉ để nuôi hy vọng,
Cũng như ít có thời gian rảnh để ngồi một mình rồi buồn.
Cũng từ ngày sang đây, em ít nói chuyện với "nó" hơn,
Cái tôi trong em vẫn còn rất lớn.
Ngoài ra, em luôn giữ suy nghĩ cố hữu ngu ngốc:
"Dù thế nào đi nữa, sẽ không bao giờ mất nó,
Trước sau gì cũng sẽ cưới nó làm vợ thôi."
Cho nên em cứ chờ nó nói quay lại,
Chờ nó nói lời xin lỗi, chờ nó hiểu rằng không nên giận dỗi vô lý.
Nhưng nó lại hiểu rằng em đã hết yêu,
Im lặng, thấu hiểu và ngày càng ít nói chuyện với em.
Nó tìm đến bia rượu, tìm đến những cuộc vui cùng bạn bè,
Tìm đến những chàng trai khác để đùa cợt.
Sau này, em mới nghe em gái nó kể lại,
Những lúc nhậu say về, nó luôn phát điên, đập phá,
Kêu hét tên em. Em đúng là một thằng khốn nạn, cái tôi lớn thật...
Chính điều này đã làm em rất hối hận khi đối diện với cảm giác mất nó thật sự.
Các thím ạ, tâm lý con gái nó khác con trai lắm.
Nhiều khi cứng quá cũng không tốt đâu...
Thằng xếp mới lại nhắc: Mày đang viết tiếng gì vậy? Haha.
Em làm việc tiếp đây. Có gì lại gõ tiếp.
Vừa gõ vừa "me nó" nên không được mạch lạc.
Mấy thím thông cảm.