Chuyến bay cất cánh, mang theo bao hy vọng,
Lúc xa dần, nỗi nhớ theo bầu trời.
Em biết, lúc này nó cũng đang khóc,
Nhưng cái tôi quá lớn, không cho phép nhắn lời.
Và thế là: "Một người ra đi lặng lẽ..."
Sau năm tiếng đồng hồ trên máy bay,
Em đã đặt chân đến xứ sở "thánh nữ".
Cứ ngỡ sẽ chiêm ngưỡng vẻ đẹp thiên thần,
Nhưng đập vào mắt lại là cô gái Nhật xấu xí.
Lại vật lộn với đống hành lý trên xe buýt,
Mất một tiếng mới đến được ký túc xá.
Ấn tượng đầu tiên về Nhật Bản trong em:
Như l…. Thể xác ở đây nhưng tâm hồn ở nơi xa,
Nên nhìn mọi thứ đều vô vị, không rõ là thật hay giả.
Giờ chuyện đã rồi, không thể thay đổi,
Trong đầu chỉ toàn những câu "giá như":
- Giá như mình chạy ra ôm nó lần cuối.
- Giá như mình đừng có ra đi.
Nhưng thực tại vẫn là thực tại,
Được viết bằng những con chữ loằng ngoằng trên bảng hiệu,
Mà em không thể hiểu, thực tại của em "mông lung như một trò đùa".
Nếu có thứ gọi là duyên nợ, định mệnh,
Thì Nhật Bản này chính là định mệnh.
Ở đây, em có được, cũng như mất đi nhiều thứ.
Việc có mặt trên đất nước này dường như là điều tất yếu,
Để rồi từ ngày bước lên máy bay, mọi thứ – nghiệt ngã đau khổ hay hạnh phúc trưởng thành –
Đang chờ đợi em ở phía trước.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Ranh Giới