Giữ lời hứa! Em giờ mới ngủ dậy! Em sẽ up tiếp chap này... Rồi hẹn gặp mấy thím sau nha.
Lại sau cái đêm hôm đó, em cứ tự hỏi tại sao lúc say lại gọi tên mình nhỉ?
Em cũng đã thấy một số cảnh tương tự qua phim ảnh hoặc qua mấy đứa bạn của em. Nhưng đó là khi người ta yêu nhau cơ mà, còn em với Nó thì làm gì đã yêu nhau đâu mà lại như vậy? Chỉ là "thích thích, nhớ nhớ" (theo lời Nó thôi).
Cuộc sống vẫn cứ vồn vã trôi qua, em vẫn cứ gồng mình với cái sự nghiệp học tập chán nản của mình.
Em và Nó thì... tất cả mọi thứ vẫn diễn ra như thế. Vẫn những tin nhắn, vẫn những câu nói hết sức tự nhiên, không chút gượng ép, làm em rất thoải mái.
Em không biết từ lúc nào em trở nên lười nhắn tin (chắc qua tuổi "xì tin" rồi). Cho nên, khi liên lạc với Nó bằng tin nhắn thì cũng chỉ trên dưới 10 tin là cùng. Còn lại thì em dành thời gian cho việc khác. Cũng có lẽ là sau cái lần đó, em dần trở nên khô khan và không biết cách thể hiện tình cảm của mình nữa. Nhớ Nó, em không nói, chỉ im lặng vậy thôi. Haiz...
Nhưng mà, chẳng lẽ cứ nhắn tin hoài như vậy mãi sao? Chán bỏ mịa đi được. Thế là, sau một buổi tối cày cuốc cái đồ án mà chẳng được gì, em gọi điện cho Nó (vừa mới nộp cái card 50k, gọi xong kiểm tra tài khoản thấy 0 đồng).
"Alo! Mày đang làm gì đó?" (Hình như đây là câu nói kinh điển khi muốn nói chuyện với ai đó thì phải).
"Tao đang học bài... Hi... Có gì không?"
"À ừ! Không! Chỉ là gọi điện nói chuyện vậy thôi! Thế mày đừng học nữa mà nói chuyện với tao nhé..."
"Okie!"
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Nghiện ma tuý