Bla bla bla bla... Sau đó lại là một đống chuyện trên trời dưới biển được lôi ra. Chẳng biết sao chứ em với Nó mà nói chuyện thì chỉ có... không giới hạn luôn! Hi... Và rồi...
Nó: "À! Mày hát tao nghe đi... 10 bài đi..."
"Sax! Mày khùng hả?"
"Thật đó! Đi mà!"
"Tao đang bị rát cổ hát không được đâu!" (Em nói dối Nó thôi chứ em làm gì bị rát cổ).
"Nhưng mà tao muốn nghe mày hát!"
Trời ạ! Không hiểu tại sao mà đứa con gái nào em quen cũng bắt em hát (người yêu cũ á!). Hát xong rồi lại bắt hát nữa... Mà nhất là Nó! Từ cái hồi chơi chung ở quê, khi đi chơi với tụi nó, em hay hát vu vơ, rồi Nó nghe được, khen... Và từ đó, em thường bị lôi ra làm "ca sĩ". Đến nỗi mà khi đang nói chuyện vui vẻ Nó cũng bảo: "Mày hát đi...". Khi Nó buồn cũng gọi điện: "Mày hát đi...". Hjx.
Nói chung là em hát cho Nó nghe khá nhiều rồi. Có mấy bản thu âm (lúc rảnh rỗi và rất dở ẹc của em) Nó cũng lưu hết rồi... Haizaaa...
"Mày muốn nghe thì bật mấy bài thu của tao lên mà nghe!"
"Nhưng tao muốn nghe trực tiếp..."
Sau một hồi câu giờ, em cũng phải hát cho Nó nghe! Em cũng chả biết hát mấy bài nữa! Bài này xong, Nó lại bắt hát bài khác...
Lúc nói chuyện với Nó, em là chính em, vẫn vui vẻ, chẳng hề gượng ép. Nó khiến em cảm thấy thoải mái và vui lắm! Dần dần, em càng cảm thấy cái vị trí "bạn thân" của Nó trong em đang phai mờ và được thay thế bằng một vị trí khác mà em chưa định hình được. Quan trọng hơn!
Lí do em có cái chap này là vì "Say 1" là tiền đề cho "Say 2". Và lần "Say 2" thì không phải em nói chuyện với Nó mà là với người khác.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Mục Thần Ký [Dịch]