Em đây... Luôn và ngay nhé các thím!
Ừ thì, sau cái ngày hôm đó, em mới biết rằng "Nó" là người quan trọng đối với em. Cũng chẳng biết quan trọng đến cỡ nào nữa. Chỉ biết rằng khi không có "Nó", em có vô vàn cảm giác mà sau này em mới nhận ra đó là triệu chứng của "một căn bệnh" rất nguy hiểm.
Mọi hiểu nhầm cũng đã được hóa giải, âu cũng là do em mà ra cả (cái tật hay vứt điện thoại lung tung). Và rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, em và "Nó" lại tiếp tục mối quan hệ đó. Lại nhắn tin, lại gọi điện... và lại hát những bài hát qua điện thoại. "Thích" xa... Nên mọi thứ cũng xa và mông lung lắm.
Bản thân em thì đã có những biểu hiện như sau: nhớ "Nó" nhiều hơn, cũng hay hóng tin nhắn của "Nó" hơn lúc trước. Có chăng cái thứ tình cảm trong em nó đang lớn dần lên, vượt qua ngưỡng bạn bè lên ngưỡng thích và có lẽ nó cũng đang vượt qua mịa cái ngưỡng thích rồi thì phải.
Mỗi khi "Nó" nhắc đến một chàng trai nào đó:
- Ê! Mày! Thằng A thế này thế nọ... Thằng B thế lọ thế chai...
Dù chỉ là cái thằng "cờ hó" đó quan tâm "Nó" như bạn bè vậy, thì lòng em cũng cồn lên như lửa đốt. Cũng éo có hiểu nổi bản thân mình nữa... Ích kỷ quá thì phải? Rồi những lúc không nhắn tin hay không gọi điện cho "Nó" thì em khó mà tập trung được vào việc gì cho ra hồn. Thế có phải là em đã... yêu không? À không! Em lại yêu không?
Và cái cảm giác lần này không hề giống những lần trước. Em vẫn lo sợ một điều gì đó, vẫn e ngại khi mở cửa cho trái tim đa tình của mình chạy rong. Nhưng mà khi nghĩ đến vẻ hồn nhiên ngây thơ của "Nó", khi nghĩ đến nụ cười của "Nó" thì em lại cảm thấy nhẹ nhõm và thật yên bình.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: [Dịch] Sơn Hà Tế