Cái tình yêu "đó" đã làm em tan nát, thành một loser chính hiệu, cho nên em vẫn quá e ngại trong chuyện tình cảm. Mỗi khi nghĩ về nó thì tim em vẫn nhói lên, cảm giác hối hận lại tràn về tràn trề cả tim và lại thầm rủa mình ngu ngốc. Giờ thì em đã sáng suốt hơn nhiều rồi. Nhưng mà mất quá nhiều để nhận lại được một bài học xương máu. Em cứ tự nhủ mình rằng phải cứng rắn, sáng suốt và trưởng thành hơn nữa trong chuyện tình cảm.
Và bây giờ đây, "Nó" đang dần dần trở thành một phần quan trọng trong em. Nhiều khi em cố gắng ngăn cản điều đó, cơ mà bất thành. Thôi thì cứ để cho nó diễn ra tự nhiên mẹ đi... Không bắt ép bản thân nữa.
Rồi có một lần em hỏi "Nó":
- Thế tại sao lại là thích mà không phải là yêu?
- Không! Tao thích mày! Chưa yêu giờ được, mày đợi đi...
- Thế tao phải đợi đến bao giờ? Đến khi mày có người yêu à?
- Ngơ ngơ, cho đến khi yêu chứ sao.
- Thế mày thích tao rồi sao?
- Thích rồi yêu! Thế cũng hỏi...
- Thế bây giờ mày chỉ thích thôi à?
- Không biết! Mày hỏi nhiều quá...
Cũng có nhiều lần em gắng hỏi "Nó" nhưng "Nó" cứ như vậy, chả trả lời. Thôi thì kệ bà mày. Nói thì cứng vậy chứ lòng em thì mềm nhũn à. Lúc nào em cũng tỏ ra nguy hiểm ở bên ngoài, còn bên trong thì... hiaz.
Một thời gian trôi đi, bây giờ "Nó" hình như là thứ không thể thiếu của em mỗi ngày thì phải. Em nhận ra rằng em yêu "Nó" mẹ rồi. Éo biết làm sao nữa... hjx. Mọi chuyện cứ tự nhiên xảy đến như vậy. Đã cứng rắn lắm rồi, đã tự nhủ là giờ chả yêu đương gì cả nhưng mọi chuyện lại đâu vào đấy. Đúng là em mà... haiza.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Bởi Vì Chúng Ta Sẽ Mãi Mãi Bên Nhau