Logo
Trang chủ

Chương 40

Đọc to

Chẳng hiểu sao tôi lại nói ra câu đó nữa. Đó không phải phong cách của tôi hằng ngày: thẳng thắn, nói thật dù cho đối phương có buồn. Nhưng tôi nghĩ: "Chẳng đáng đối xử với một tình cảm chân thành với mình như vậy". Càng nghĩ tôi càng thấy mình khốn nạn. Thật sự là khó xử lắm, tiến thoái lưỡng nan. Vì cô bé thật sự nghĩ là tôi thích cô bé mà.

Mà thời gian đó cô ấy chẳng liên lạc gì với tôi. Đột nhiên cô ấy lại nhắn tin:

"Ê! Mày!"

"Có gì không?"

"À! Không có gì? Dạo này thế nào? Khỏe không?"

"Uhm! Tao vẫn khỏe! Mày thế nào khỏe không?"

"Tao cũng khỏe!"

"Thế mày có người yêu chưa?"

"Ghét! Có rồi!"

"Ờ! Thôi! Tao có việc đây! Bye nhá..."

"Ờ!"

 

Đề xuất Voz: Lần đầu bị xà tinh ám thân, buộc tôi phải kết hôn với cô ta!
BÌNH LUẬN