Logo
Trang chủ
Chương 39

Chương 39

Đọc to

Từ khi tôi nói lời "tạm ngưng" với cô ấy, con người tôi cũng dần thay đổi. Tôi không ngờ rằng có một người con gái khác lại khiến tôi trở nên như vậy. Vì tôi có lỗi với cô ấy, nên tôi không thể làm khác được, đành phải rời xa cô ấy.

Cô ấy – một cô gái quá vô tư và hồn nhiên, chưa từng yêu ai sâu đậm. Tôi cũng nghĩ rằng cô ấy sẽ quên tôi nhanh thôi vì mọi chuyện cũng chỉ mới bắt đầu, chỉ là đôi ba tin nhắn, đôi ba cuộc điện thoại và một vài bài hát (Thực ra thì không chỉ là đôi ba nữa).

Tôi lao đầu vào học tập, cứ dúi mặt vào bài tập và đồ án, cũng cứ cười nói và vui vẻ với tất cả mọi người nhưng tôi chẳng dám để ai nhìn vào mắt mình. Tôi diễn giỏi vậy, đánh lừa mọi người cực kỳ giỏi nhưng ai tinh ý thì nhìn vào mắt tôi là biết tất cả.

Bẵng đi một thời gian, mọi chuyện cũng có vẻ lắng xuống, tôi tiếp tục với guồng quay cuộc sống và ngỡ như cô ấy chỉ nằm đâu đó trong tiềm thức quá khứ của mình. Có lẽ vậy.

Còn với cô bé kia, cô bé đã thích tôi khi tôi nghe lời thách thức của lũ bạn tán cô bé, đã rất quan tâm tôi. Lúc đó tôi chỉ đối xử bình thường và cầu mong cô bé đó chỉ say nắng một vài bữa rồi quên tôi đi. Nhưng đời không như mơ, tôi càng như vậy thì cô bé đó càng lấn tới, càng tỏ rõ thái độ và tình cảm với tôi. Cô bé hay qua phòng tôi bất ngờ, những lúc tôi ốm đau, những lúc bận đồ án không nấu ăn thì cô bé qua phòng tôi nấu ăn giúp tôi. Thật sự thì tôi không muốn mọi chuyện diễn ra như vậy, không hề muốn chút nào. Có lần cô bé hỏi tôi:

"Anh! Hồi trước anh nói thích em (lúc đó nói mà tôi chẳng nghĩ tới hậu quả), bây giờ như thế nào anh?"

Tôi cười trừ trả lời:

"Ờ thì cứ để thời gian trả lời đi em, thích chứ có phải yêu đâu!"

 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Toàn Chức Kiếm Tu [Dịch]
BÌNH LUẬN