Sau đêm hôm ấy, em lại cứ lủi thủi một mình. Chiếc điện thoại cũng bị quẳng vào xó.
Ngày qua ngày, mọi việc cứ lặp đi lặp lại: ăn, ngủ, học. Chẳng có gì thay đổi, cuộc sống làm em phát chán. Em cứ bất giác nghĩ về "Nó", cứ hay cười mỗi khi tưởng tượng ra nụ cười ấy. Nhưng em chẳng đủ can đảm, tự tin để mở lời nói chuyện, dù chỉ là một tin nhắn. Cái tôi quá lớn cũng là một phần nguyên nhân, dù em biết mình đã sai.
Nhiều khi em muốn uống thật say để khuây khỏa, nhưng chuyện học hành, cuộc sống đã đủ khiến em quay cuồng. Hơn nữa, sau mối tình gần đây, em còn không có lấy một người bạn thân để ngồi nhâm nhi. Mọi người nói chuyện với em đều theo kiểu xã giao. Hiaza...
Cho đến một ngày, quá bấn loạn, em cầm điện thoại, suy nghĩ mãi mới soạn được một câu để nhắn tin cho "Nó". Cuối cùng, em bấm gửi:
"Tết về bình thường nhé?"
"Ờ! Tết về bình thường, vẫn là bạn, đừng có tránh mặt đó?"
"Hix! Thế mày có người yêu thật rồi à?"
"Ờ! Có rồi..."
"Thế thôi!...Tao có việc bận! Tết gặp nha..."
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Luyện Khí 10 Vạn Năm (Dịch)