Nghe câu "Ờ! Có rồi..." của "Nó", em buồn lắm, nỗi buồn không thể tả, như nhói tim. Nhưng em làm sao dám mở miệng nói hay than trách một lời nào. Tất cả là do em cả. Ngày hôm đó và cả ngày hôm sau, em như người mất hồn. Đêm không ngủ được, cứ nghĩ vẩn vơ rồi lại lao đầu vào học. Em sút mất 4kg chỉ trong một tuần. Em cứ cắm đầu vào học thi, làm đồ án, mỗi ngày chỉ ngủ được 2 tiếng vì quá kiệt sức. Em làm tất cả mọi thứ để không nghĩ về "Nó", để không tưởng tượng cảnh "Nó" đang vui vẻ bên người yêu.
Cứ ngày này qua ngày khác như thế, em thi cử xong, không biết làm gì nữa thì lại lao vào game cả ngày, chờ ngày về Tết.
Đã hứa với "Nó" như vậy rồi, nhưng em cứ cảm thấy không biết phải nói gì, làm gì khi đối diện với "Nó".
Rồi cũng đến ngày về Tết. Mấy ngày trước chẳng thấy "nhỏ kia" liên lạc gì, tự nhiên hôm em chuẩn bị về, "nhỏ kia" lại đòi lên tiễn. Em đồng ý. Cũng chỉ là tiễn thôi mà. Lên xe, em chẳng nói chuyện nhiều, thỉnh thoảng mới buông được một câu. Khi em xách balo lên chuẩn bị ra về, "nhỏ kia" ôm lấy em từ phía sau. Em bất ngờ đến mức không thể phản kháng. Em thực sự không hiểu lý do, mọi chuyện đã rõ ràng vậy rồi mà "nhỏ kia" còn thả diều em nữa. Một cái ôm và không một chút cảm xúc. Em cứ để "nhỏ kia" ôm, xong rồi em lên xe về, chỉ cười một cái.
Về Tết, sắp gặp "Nó", em chợt vui nhưng lại buồn vì em và "Nó" giờ đâu còn như xưa nữa. Hiaz...
Nhưng có nhiều điều xảy ra làm em sẽ không được cái Tết này...
...to be continue...
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Yêu Người Cùng Tên !