Logo
Trang chủ
Chương 62

Chương 62

Đọc to

"- Nhớ....
- Cũng vậy! Thế làm gì đó? Qua nhà chơi nè...
- Có làm gì đâu! Đi chúc tết vậy thôi. Sợ lắm không qua đâu...
- Có gì đâu mà sợ, qua chơi...
- Thôi! Mai mốt qua. Giờ mồng 1 ai lại qua...À! Mà bữa nay xưng anh - em nhé. Nói chuyện không có chủ ngữ mãi sao được. Hề hề."

Mà không biết có phải ai cũng vậy không, chứ riêng em thì em sợ phụ huynh lắm, nhất là phụ huynh của Nó (sau này tiếp xúc nhiều hơn em mới biết "gấu mẹ" rất chi là vui tính). Cứ mỗi lần gặp là em lại chào lí nhí trong miệng, mặt cắt không ra giọt máu, mũi nín thở, tim tạm ngừng đập. Và đó cũng là lý do em rất ngại qua nhà Nó.

Tối mùng 1, cả đám tụi em kéo nhau đi chúc Tết nhà này nhà kia, chỉ có nhà em là mấy đứa chưa qua. Rồi ngày mùng 2, em đi chơi với bạn, trên con xe Dream "chiến" em phóng khắp mọi nẻo. Công nhận là ngày Tết, có bia rượu trong người, nhiều khi em chạy xe cũng không kiểm soát được, may mà con ngựa nhà em nó xuống cấp khá trầm trọng rồi nên có kéo mạnh tay thì cũng...chậm rì. Cứ vào một nhà là thế nào cũng có vài ly rượu trong người. Đến khoảng chiều thì em cũng có phóng qua nhà Nó, nhưng chỉ ngồi được một lúc vì Nó có bạn đến chơi nên em về.

Sang ngày hôm sau, Nó nhắn tin:

"- Anh! Qua nhà em chơi..."

Em trố mắt vì kiểu xưng hô "Anh - Em" mà trước đó em tập mãi cho Nó mà không được. Cảm thấy như có dòng điện chạy rần rần trong người. Con bạn thân rất thân của em, hồi xưa chỉ suốt ngày "Tao - mày", giờ lại xưng "Anh - Em" với mình. Đúng là thích không chịu được luôn.

 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Ký sự xóm trọ
BÌNH LUẬN