"- Anh ngại lắm, hôm qua anh qua rồi mà. (Nói thì nói vậy chứ em nhớ Nó phát điên lên được, muốn phóng qua nhà Nó để nhìn cái mặt Nó phát)
- Hôm qua qua rồi thì hôm nay không qua nữa à? Hừ.
- Nhưng mà... à! Em chưa qua nhà anh...
- Ừm! Chiều em qua! Hi hi. Giờ qua nhà em chơi với em...
- Thế mẹ em đâu...
- À! Mẹ em đi đâu rồi á! Không có ở nhà... Em ở nhà một mình... Anh qua đi..
- Hi hi. Đợi anh tí..."
Vậy là cả buổi em ngồi "chém gió" với Nó. Em chưa bao giờ qua nhà Nó một mình cả, thường thì cả đám bạn kéo đến rồi lại kéo đi thôi. Ngồi bên Nó, được nhìn Nó cười, ôi, thế này là đủ rồi. Chỉ mong rằng "Gấu mẹ" đừng về sớm không thì em đứng tim mà chết mất.
Những ngày sau đó, em gặp Nó thường xuyên hơn, mà đa số là đi chơi với cả đám bạn, cũng có những lần chỉ hai đứa ngồi với nhau nhưng không nhiều. Tuy em và Nó nhắn tin với nhau thì "Anh - Em" như vậy, nhưng khi nói chuyện thì chả thấy một từ "Anh" hay "Em" nào xuất hiện cả, cũng không còn "Tao - mày" nữa, chỉ còn lại những câu nói thiếu mất danh từ nhân xưng. Em thì không phải em không đủ mạnh dạn để thay đổi cách xưng hô, nhưng em muốn Nó là người thay đổi cách xưng hô, hè hè, em cứ ngồi chờ cái ngày đó đến. Mãi sau Tết khá lâu em mới nghe được câu đó... hè hè...
Trở lại với thời gian lúc đó, mọi chuyện êm xuôi, em và Nó giờ đây đã bình thường trở lại. Tuy em biết cái tính cách như Nó sẽ có nhiều người thích, nhưng em chưa bao giờ nghĩ là mọi chuyện lại diễn ra như vậy.
... To be continue...
Đề xuất Voz: Thằng bạn tôi