Logo
Trang chủ

Chương 68

Đọc to

Thế rồi thằng đó nói:
- Vào với người yêu đi. Tao đi có việc...
- Ừm! Thế mày về ngủ đi! Ngủ ngon nha.

"Nó" vào, em nhìn "Nó" cười, chẳng biết nói gì nữa. Em:
- Đi dạo nhỉ?
- Ừm! Hì...

Em và "Nó" cứ đi vậy, lại ngồi bờ sông. Lần này thì tâm sự nói chuyện nhiều lắm, toàn chuyện của hai đứa. Bình yên! Em cảm thấy thật sự bình yên khi ở bên cạnh "Nó". Muốn được như thế mãi. Nhưng mà cái gì cũng phải nhìn vào thực tế, "Nó" còn phải đi học và em cũng còn phải cắp xác đến trường nữa... Hjx. Cứ chuyện này qua chuyện khác cho đến hơn 2h sáng thì mới chịu đứng lên về (sợ "Gấu mẹ", thế này là thật sự em liều lắm rồi). Đi bên cạnh "Nó", thật chậm... Em muốn cầm tay "Nó" dừng lại, muốn nói với "Nó" rằng em yêu "Nó" nhiều lắm, muốn ôm lấy "Nó" thật chặt nhưng mà... miệng cứng, tay chân cũng cứng đờ luôn. Hiazzz... Thật sự em là thằng rất nhát gan, cái này em thừa nhận. Đi bước nào em tiếc bước ấy. Hiazzz... Về đến cổng nhà "Nó", em đứng nhìn "Nó" đi vào. "Nó" quay lại nhìn em rồi bỗng nhiên "Nó" chạy đến ôm em...:beauty::beauty:. Cái cảm giác lúc đó thật đúng là không thể diễn tả được luôn, như một dòng điện chạy từ đầu đến chân rồi từ chân đến đầu em. Em đứng đơ như cây cơ, ngạc nhiên. Shock... Shock vì "Nó" đã ôm em (Nó cũng nhát gan lắm, nhát hơn em nữa).

Em đi về nhà, chậm rãi, cứ nhớ lại cái cảm giác đó, em có đang mơ không? Định đập đầu vào tường xem tỉnh hay mơ mà sợ đi viện quá nên không dám đập:gach:. Cái cảm giác như đây là cái ôm đầu tiên của em vậy, thậm chí cái ôm đầu tiên của em cũng không tạo cho em cái cảm giác mạnh như thế này. :beauty:

Em yêu "Nó", em yêu "Nó". Cứ dặn bản thân là đừng yêu một ai đó quá nhiều rồi nhưng mà em không thể "dặn" nổi bản thân mình nữa...:sweat:

Hai ngày tiếp theo em nằm lì ở nhà chờ ngày đi, chẳng có "Nó" ở bên, chẳng có gì thú vị nữa cả. Buồn...

... To be continue....

Đề xuất Tiên Hiệp: Vạn Tướng Chi Vương
BÌNH LUẬN