Logo
Trang chủ

Chương 69

Đọc to

Tết của tôi đã trôi qua thật nhanh. Chưa kịp làm gì nhiều (dù cũng đã làm vài việc kha khá), tôi đã phải khăn gói lên đường trở lại "chiến trường". Vừa ăn chơi cả tháng trời không màng đến "thế sự", tôi tăng cân chóng mặt: đỉnh điểm tăng 7kg, rồi lại giảm mất 2kg, tổng cộng vẫn lời 5kg trong tháng Tết. Nghĩ đến nơi sắp đến mà chân chùn bước, chẳng muốn đi chút nào. Làm sao không thế khi một nơi thì "xa hoa tửu sắc", còn nơi kia thì u ám như thằng tự kỷ, chỉ biết làm bạn với máy tính và sống bằng nước lọc, mì tôm. Nghĩ mà nẫu cả ruột. Nhưng rồi, đến ngày vẫn phải đi thôi. Tối hôm trước ngày đi, mẹ đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy, chỉ chờ sáng mai tôi thức dậy và "xách ba lô (+ một đống đồ lỉnh kỉnh) lên và đi".

Đêm trước ngày đi, tôi không tài nào ngủ được. Như một thói quen, tôi nằm vắt tay lên trán. Lớn rồi nhưng xa gia đình vẫn buồn chết đi được. Cứ nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ về tương lai rồi lại hiện tại, trằn trọc mãi cho tới sáng. Sáng hôm sau, dọn đồ ra đường chờ xe. Lúc tôi đi chẳng có ai tiễn. Mẹ phải dậy sớm, dặn dò từng li từng tí, đưa "lương" cho tôi rồi phải đi làm sớm, ba cũng vậy. Thế là tôi đứng lủi thủi chờ xe, không một lời chào hỏi, chúc hay gửi gắm. Lên xe, tôi im lặng nhìn cảnh vật, nhìn trời, lôi điện thoại ra nhắn tin với "Nó" rồi ngủ thiếp đi cho tới khi xe tới nơi.

Đến nơi, lại một cảm giác "thân thuộc" quen thuộc như những lần trước tôi trở lại đây, cảm thấy lạc lõng và cô đơn. Kéo theo chiếc vali to tướng (chẳng có gì đựng quần áo nên đành trưng dụng) và chiếc ba lô trên vai, tôi im lặng, cúi đầu kéo một mạch về phòng. Tôi phát ngán cái cuộc sống sinh viên này rồi. Thời mới vào còn nhiều niềm vui, còn thích tán tỉnh em này em nọ. Nhưng giờ tôi đã lớn, không còn là "trẻ trâu" nữa, tôi cũng đã có "Nó" rồi, nên không cần người con gái nào khác nữa. Nhiệm vụ của tôi là hoàn thành cho xong chương trình đại học này, cũng sắp rồi. Vào đến phòng, tôi vứt tất cả sang một bên, chẳng buồn đi tắm, quăng cái thân xác mệt mỏi sau nửa ngày trời ngồi xe lên giường, "nhắm mắt lại và ngủ"...

Hết Tết, tôi đi, "Nó" cũng đi. Tôi lại phải xa "Nó". Lần xa này khác hẳn những lần xa trước. Lần này, cảm xúc thật đặc biệt, vui buồn lẫn lộn. Vui vì giờ tôi và "Nó" đã trở lại bình thường, buồn vì mới có... một tháng mà tôi đã phải xa "Nó".

Nhiều lúc tôi nhớ "Nó" mà chẳng biết phải làm sao, nhớ phát điên lên được. Cứ bật nhạc lên nghe rồi chỉ biết cầm điện thoại và nhắn tin cho "Nó": "Anh nhớ em!". Không biết "Nó" như thế nào, nhưng chắc là "Nó" cũng đang nhớ tôi. Nghĩ đến khoảng thời gian dài đằng đẵng nữa mới được gặp "Nó", nghĩ tới hè... ôi, lâu quá. Không biết hè này có về được không nữa.

 

Đề xuất Tiên Hiệp: Nghịch Thiên Tà Thần: Chung Cục Chi Chiến
BÌNH LUẬN
Đăng Truyện