Nhưng tôi lại quên mất một ngày! Valentine! Tôi muốn ra với "Nó". Chẳng lẽ Valentine lại ngồi trong phòng một mình tự kỷ bắt muỗi? Tôi quyết định sẽ ra. Tôi nhắn tin cho "Nó": "Valentine anh ra chơi nhé." - "Ừm! Em nhớ anh! Anh ra đi." - "Để anh sắp xếp rồi anh ra." - "Ra mình đi chơi." Rồi tôi lại háo hức chờ ngày Valentine. Nhưng thật sự có ngày Valentine hay không đối với tôi cũng thế thôi. Tôi nhớ "Nó" không chịu được là tôi bấm nút.
Đến ngày hôm đó, đúng ngày tôi mới ra vì mấy ngày trước toàn bận học. Trưa đó tôi mới ra tới nơi. Trưa đó tôi mới được thấy mặt "Nó" - người tôi yêu. Bước xuống xe, trời mưa, tôi trú tạm trạm xăng chờ "Nó" đón rồi hai đứa cùng đi về dưới mưa, tất nhiên là có che ô. Được đi bên cạnh "Nó", cảm giác này thật lạ lẫm, thật sự "Nó" mang lại cho tôi cảm giác mà chưa người con gái nào mang lại cả, đơn giản nhưng ấm áp.
Về tới nhà, tôi ngồi chơi với "Nó". "Nó" dùng máy tính bị lỗi gì đó. Tự nhiên "Nó" kêu tôi sửa. Mà cũng chẳng có gì đáng chú ý nếu "Nó" cứ nói những câu trống không như lúc trước kiểu như: "Máy không biết bị gì á? Sửa giùm cái". Đằng này: "Anh! Cái máy của em nó bị sao á? Anh xem rồi sửa lại em cái.. hì hì." Ôi! Tôi đứng hình 10 giây, quên thở luôn, tim ngừng đập. Sau đó tim đập loạn xạ cả lên. Cái cảm giác không thể diễn tả được! Miệng tôi cũng cứng đờ: "À! Ừm! Để xem nào.. hì." Đây là lần đầu tiên "Nó" xưng hô như vậy qua lời nói và mặt đối mặt với tôi. Vui không chịu nổi. Muốn nghe "Nó" nói đi nói lại nhiều lần nữa. Sửa máy xong thì chờ cơm trưa.. hì hì...
Ăn trưa xong, hai đứa lôi nhau ra đi bộ giữa mưa. Buổi trưa hôm đó, không biết tôi đã đi bộ với "Nó" một quãng đường bao nhiêu nữa, nói chung là rất dài. Tôi nói: "Buổi trưa hôm nay đúng là kỷ niệm không thể nào quên của hai đứa mình. haha. Đi bộ một bữa thấy sợ luôn..." - "Hì hì... Mỏi chân quá anh. Tìm chỗ nào ngồi đi..." Hai đứa kéo vào quán cà phê ngồi tới chiều. Ngồi chém gió đủ thứ, tâm sự đủ chuyện. Tôi thích ngồi như vậy mãi để nhìn "Nó", để thấy "Nó" cười, như thế là cũng đủ bình yên rồi.
Chiều về, trời lạnh kinh khủng, nấn ná mãi mới chịu về. Ra tới bờ sông thì thấy người ta thả đèn hoa đăng, thế là hai đứa lại đứng xem. Đứng sát bên "Nó", tôi như kiểu vô thức, cầm lấy tay "Nó", nhẹ nhàng... "Nó" chỉ nhìn tôi cười. Rồi hai đứa cứ tay trong tay như vậy, vừa đi chậm rãi vừa nói chuyện quá khứ, tương lai cho đến khi về tới nhà. Tôi chỉ muốn nắm lấy bàn tay của "Nó" và đi mãi đi mãi...
Mọi chuyện xảy ra đơn giản như vậy thôi nhưng đối với tôi thật sự rất to lớn. Tình yêu của tôi đã được đáp trả! Tôi yêu "Nó", yêu cái vẻ hồn nhiên trong sáng của "Nó". Đứng trước những người con gái khác, miệng tôi hoạt động hết công suất, tôi như một "gã thợ săn" chuyên nghiệp, chỉ là những lời nói chém gió cho vui thôi. Còn khi ở bên cạnh "Nó", đứng trước "Nó", tôi chỉ là "con nai ngơ ngác", như thằng con nít vậy...
... còn tiếp ...
Đề xuất Tiên Hiệp: Thôn Phệ Tinh Không Phần 2 [Dịch]