Ngày hôm sau, em dành trọn cả ngày ở bên cô ấy. Hai đứa chỉ ngồi cạnh nhau, nói từ chuyện này qua chuyện kia. Do "đã từng" là bạn thân nên em và cô ấy cứ tự nhiên nói bất cứ chuyện gì trên đời này. Em cũng chẳng phải e ngại hay dè chừng câu từ, cứ phun ra hết những gì em nghĩ, vì cô ấy quá hiểu em rồi.
Tối đến, em lại chở cô ấy đạp xe vòng vòng trên những con đường trong thành phố, ghé các hàng quán vỉa hè ngồi ăn uống, vui cười. Em cũng đã 22-23 cái xuân rồi, cô ấy cũng chỉ kém em một tuổi, cũng không còn là "trẻ trâu" tuổi teen nữa. Nhưng những khi ở bên cạnh cô ấy, em như một đứa trẻ. Nhiều khi em thấy cái tình yêu này nó trong sáng quá đỗi, như kiểu tình học trò vậy (hồi đi học em chẳng yêu hay thích ai). Cơ mà cứ để mọi chuyện phát triển từ từ, thuận theo tự nhiên, em thích như vậy. Khi yêu cô ấy, em muốn xác định. Cứ bên cạnh cô ấy như vậy thật tốt biết mấy.
Hội ngộ nào rồi cũng có chia ly. Cuối cùng, sau bao kỷ niệm, em cũng phải khăn gói trở lại với nơi chán phèo, chán ngắt để tiếp tục con đường sự nghiệp còn dang dở. Trước lúc em xa cô ấy, cô ấy chỉ ngồi im bên cạnh em, lại tựa vào người em. Lúc đó em buồn lắm, chẳng thốt ra được câu từ nào, chỉ ngồi im lặng, nắm lấy bàn tay cô ấy, nắm thật chặt. Giá như thời gian ngừng lại thì tốt biết bao, nhưng nó không dừng lại. Dần dần cũng đến lúc em phải xa cô ấy.
Tiễn em ra xe, cô ấy im lặng. Em không chịu được sự im lặng đó, em lại cười, lại nói năng bất thường, cố gắng giấu đi cảm xúc của mình: "Cười lên đi nào, anh vào rồi ít bữa anh ra chơi. Hì hì". Muốn ôm cô ấy một cái. Em lên xe, cô ấy cứ đứng nhìn theo em, cứ nhìn cho đến khi xe chạy khuất mới về. Em buồn khi phải xa cô ấy. Thật sự buồn lắm. Cứ nghĩ đến cảnh không có cô ấy, rồi lại phải ngồi một mình trước máy tính, lại không biết phải làm gì khi nhớ cô ấy phát điên lên được.
Đề xuất Tiên Hiệp: Ta Sẽ Mai Táng Chúng Thần