Logo
Trang chủ

Chương 73

Đọc to

Chào mọi người, em đã trở lại sau một thời gian "mất tích"! Em xin lỗi vì đã để mọi người chờ đợi. Em xin phép được tiếp tục câu chuyện của mình.

Sau cái ngày Valentine định mệnh ấy, em đã phải "xách ass" lên và quay trở về nơi mà em đã "gồng mình" suốt 4 năm qua. Trở lại với công việc học tập bộn bề, lại chui rúc trong căn phòng đơn chiếc. Cảnh này thực sự khiến em chán nản, nhưng em biết mình phải cố gắng vượt qua những tháng ngày còn lại... :shame:

Ngày em tạm biệt "Nó", ngồi trên xe, tâm trí em ngổn ngang những suy nghĩ. Giữa dòng đời tấp nập, cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn như chưa từng có gì xảy ra. Nhưng với em, những ngày tháng ở bên cạnh "Nó" thật đẹp và ý nghĩa, chúng đã được em ghi vào bộ sưu tập "những ngày tháng tuyệt đẹp nhất cuộc đời". Em luôn trân trọng từng khoảnh khắc đó. Bản thân em là một người khá đối lập, đôi khi thực tế nhưng cũng có lúc lại mơ mộng. Em đã vẽ ra một tương lai tươi sáng cho em và "Nó", thậm chí còn nghĩ đến một cái kết "Happy Ending". (Mong là các bạn đừng "trù ẻo" em nhé, không thì em lại "thông" cho nát ass đấy). Dù biết rằng cuộc đời còn dài, tương lai còn rộng mở với vô vàn chông gai. Em sẽ cố gắng nắm chặt lấy "Nó", nắm chặt lấy cô gái ngây thơ và đáng yêu của em. :byebye:

Chỉ mới xa "Nó" thôi mà em đã cảm thấy nhớ "Nó" kinh khủng. "Nó" cứ "nhảy múa tung tăng" trong tâm trí em suốt buổi chiều hôm đó và cả những ngày sau đó. Em cứ ngẩn ngơ như người mất hồn. Khuôn mặt em lúc đó chắc hẳn trông rất buồn cười. Em tiếc nuối những ngày tháng ngắn ngủi bên "Nó", những kỷ niệm bình dị sao mà quá ít ỏi và trôi qua nhanh chóng đến vậy. :sosad:

Về đến nơi, em thả mình xuống giường, tâm trí lại quay cuồng với những suy nghĩ về "Nó". Cứ nhắm mắt lại là hình bóng "Nó" lại hiện về. Em tự nhủ với bản thân sẽ không bao giờ lặp lại những sai lầm ngu ngốc nữa. Rồi em lại phải đối mặt với thực tế nghiệt ngã: học tập và những áp lực đi kèm. Em lại lao vào guồng quay đó, nhiều lúc cảm thấy mệt mỏi và muốn bỏ cuộc. Nhưng nghĩ lại những gì mình đã trải qua, những hy sinh của biết bao người để em có thể đi trên con đường này, em lại gồng mình lên.

Những ngày tháng sau đó, ngày nào em cũng nhớ "Nó" đến phát điên. Em nhắn tin cho "Nó" mỗi ngày, và vài ngày lại gọi điện để nói chuyện. "Nó" đã trở thành một phần rất quan trọng trong cuộc sống của em rồi. :adore:

 

Đề xuất Tiên Hiệp: Hảo Hữu Tử Vong: Ta Tu Vi Lại Tăng Lên
BÌNH LUẬN