Logo
Trang chủ

Chương 75

Đọc to

Một bữa cơm tràn đầy niềm vui.
Chẳng phải vì em nấu ăn ngon (thực ra thì em phải công nhận sức chịu đựng của Nó, đã ngồi ăn những món em "chế" và "biến" ra. Cứ suy nghĩ mãi mà không biết đặt tên món như thế nào) mà là em và Nó gặp nhau, được ăn cơm, được ngồi đối diện với Nó, được nhìn thấy Nó cười.

Hôm đó em cho Nó nghỉ ngơi thoải mái, dù gì thì Nó cũng là khách, cho nên em cũng hi sinh rửa chén luôn (mặc dù em ghét phải rửa chén bát). Nó cứ đi theo bên cạnh em, nói chuyện, thắc mắc mấy thứ. Ôi! Em yêu Nó quá...

Xong xuôi cái công đoạn "nạp đạn", em và Nó lên giường rồi... Nó mệt nên Nó ngủ ngon lành, còn em thì ngồi ôm cây guitar vọc vạc. Nó ngủ được một lúc thì tỉnh dậy hỏi:
- Anh không ngủ à?
- Em ngủ đi, anh không buồn ngủ...
- Anh nằm xuống ngủ đi. Tập thói quen ngủ trưa đi.
Thế là em cũng nằm xuống bên cạnh Nó (nói là bên cạnh chứ cách phải 2 gang tay, em nhát cáy...). Cho đến khi em lim dim trong vô thức thì mới quay qua vòng tay ôm Nó, lúc đó em giật cả mình nhưng mà đã lỡ tới rồi thì tới luôn đi, thế là cứ như thế ôm Nó ngủ cho tới chiều...

Chiều lại rồi mà trời vẫn nắng, em và Nó dự định đi lòng vòng đâu đó chơi cho khuây khỏa chứ ngồi trong phòng thì nóng lắm. Thế là em dẫn Nó qua trường em, vừa đi dạo, vừa giới thiệu trường cho Nó luôn, dù sao thì trường em cũng rộng và đẹp như cái công viên ấy mà. Chỉ có cái độ khắc nghiệt trong học tập ác liệt, đầy "chết chóc" ngược hẳn với cái vẻ bề ngoài dịu dàng tráng lệ của Nó thôi. Em đi bên cạnh Nó, chậm rãi để ngắm nhìn cái vẻ đẹp của Nó, để ngắm đôi mắt ấy, đôi mắt như biết nói... Ở bên cạnh Nó em cảm thấy bình yên vô cùng... Rồi 2 đứa lại nói chuyện, lại chém gió như kiểu hồi còn bạn thân, rồi lại lôi mấy chuyện trên trời dưới đất, đứa này đứa nọ ra nói. Cái kiểu yêu cô bạn thân, em chẳng phải ý tứ hay là gì cả, chỉ cần thể hiện cái con người thường ngày của em thôi vì Nó đã quá hiểu rõ em rồi mà...

 

Đề xuất Voz: [Hồi ký] Ngày ấy
BÌNH LUẬN