Thế là bố chào em, và em cũng chào bố. Tắt máy điện thoại. Em tràn ngập trong những suy nghĩ miên man... Cảm thấy mình lớn thật rồi. Lớn đủ để mọi người "quan tâm" đến suy nghĩ và hành động của mình. Thật là mệt mỏi khi cứ phải nghe thiên hạ nói về mình. Hồi trước thì em éo có quan tâm đến những lời dèm pha của người đời. Cơ mà bây giờ em lại rất quan tâm đến những lời nói của họ. Em luôn để những lời đó ở trong tim, nhớ từng câu từng chữ một. Chẳng biết tương lai của em thế nào nhưng mà em luôn nghĩ: rồi ngày nào đó, ai đối xử với mình như thế nào thì mình sẽ làm điều tương tự như thế với họ. Từ nhỏ em đã nghe nhiều lắm rồi. Ẩn bên trong cái con người lúc nào cũng hồn nhiên cười nói của em là một kẻ đang lớn dần lên một cách âm thầm trong suy nghĩ mà chẳng hề có ai hay biết...
Nói thật là tâm trạng em lúc đó cũng có phần sợ một chút. Sợ hậu phương, sợ những người thân thiết, những người mà em không có gì để giấu, luôn ở bên cạnh ủng hộ em sẽ thay đổi cái nhìn về em, và quan trọng hơn hết thì đó là gia đình của em. Suy nghĩ miên man, nghĩ về những gì mình phải đối diện, phải nói với bố mẹ... Chắc là bố mẹ cũng sẽ hiểu cho mình thôi. Chắc là thế...
Ngày hôm sau, em lên xe về quê. Mỗi lần về quê em đều thấy nhẹ nhõm và mong thật nhanh để được ăn bữa cơm mộc mạc của mẹ nhưng mà giờ thì lại khác. Cái cảm giác gì đó khiến em chùng bước, khiến em chẳng dám bước về với nơi thân thuộc từ khi em được sinh ra, nơi em cảm thấy yên bình nhất.
Về tới nhà, chẳng có ai ở nhà cả, chỉ có thằng em của em ở nhà. Nghe nó nói hết chuyện hồi đêm bố mẹ nói chuyện với nhau. Em cảm thấy run... Rồi tối đến, mẹ về, vẫn nụ cười ấy, vẫn những câu chuyện mà mẹ luôn giữ lại cho riêng mình để rồi khi em về thì mẹ kể hết cho em... Em thấy mẹ vẫn bình thường chẳng đả động gì đến vấn đề "bức xúc như biển đông" của em. Em chợt nghĩ: "Chắc là mình lại quá lo lắng rồi, chắc chẳng có gì đâu". Tuy vậy, em vẫn thấy sợ. Dù là sợ nhưng em quyết định là không lảng tránh những gì mà mẹ có thể nói, em sẽ thừa nhận tất cả, nói tất cả với mẹ mong là mẹ hiểu.
Em quên nói là: bố em đi làm xa, lâu lâu mới về một lần mà thôi...
Đề xuất Bí Ẩn: [Kỳ Bí] Quá trình khai hoang từ thế kỷ 19 của Gia Tộc