- Dạ làm gì có hay bố! Con chỉ thỉnh thoảng thôi... Nghỉ học thì con mới ra chơi. Chứ có bỏ học đi chơi đâu. Mà người ta đồn gì thế bố?
- Người ta đồn con yêu con bé C rồi hay ra Huế này nọ nữa.
- Dạ thì... con rảnh rảnh thì con ra chơi vậy thôi. Bố nghe người ta đồn làm gì.
- Bố nói con này: con còn trẻ, cố gắng lo học hành sự nghiệp đi, bố mẹ cho vào đó để đi học chứ không phải để làm mấy chuyện bậy bạ.
Lại mấy câu nói "quá là bình thường nuôn" của các bậc phụ huynh. Em nghe nhiều lắm cũng phát ngán rồi. Chắc nhiều thím cũng như em. Cơ mà phụ huynh thì ai chả nghĩ như thế. Lúc này em bắt đầu cảm thấy khó kiềm chế.
- Con vẫn học hành bình thường mà bố. Có chuyện gì đâu. Con lớn rồi mà. Chẳng lẽ bố lại đi cấm con những chuyện như vậy.
- Không phải là cấm. nhưng con phải cố gắng và tập trung vào học tập.
- Tất nhiên là con vẫn học tập bình thường. Gì chứ học tập thì con làm sao bỏ được. Bố mẹ cho con ăn học con biết chứ. Con cám ơn rất nhiều chứ. Nhưng bố mẹ đừng cấm con những chuyện như thế. Con cũng lớn rồi mà bố...
- blah blah blah...
Đang còn nói chuyện như vậy thì em nghe vọng trong điện thoại tiếng của mẹ em.
- Bố nó nói làm gì lắm. Để cho con nó về nhà đã rồi nói...
Mẹ đã lên tiếng. Người mà em tâm sự nhiều hơn so với bố. Chuyện gì em cũng kể cũng tâm sự với mẹ cả. Chuyện này em cũng định nói. Nói một cách chủ động... Nhưng bây giờ lại rơi vào thế bị động. Chẳng biết cái động thái và suy nghĩ của mẹ thế nào. Cơ mà thật là cám ơn mẹ khi đã giải tỏa cái sự căng thẳng cho tôi khi đang trong "cao trào" căng thẳng chiến sự...
Đề xuất Tiên Hiệp: Ta thật là nhân vật phản diện a