Mọi chuyện đã khá ổn rồi, chỉ còn văng vẳng đâu đó vài lời nói của người ngoài. Nhưng thực ra em cũng chẳng bận tâm làm gì cho thêm mệt. Bố mẹ hiểu em là đủ rồi. Sau ngày hôm đó, có lẽ mẹ đã nhìn em bằng một ánh mắt khác, có lẽ trong mắt mẹ em không còn là đứa trẻ nữa. Những lời em nói ra bằng cả sự chân thành, những lời mà bình thường em chẳng thể thốt nên lời, chứ đừng nói là cả một bài "diễn văn hùng hồn" kéo dài gần một tiếng đồng hồ với mẹ.
Còn về gia đình "Nó", thì chẳng ai phản đối gì cả. Chị gái thứ hai của "Nó" rất tốt với em. Trước khi em về quê, chị đã nhắn tin bảo rằng: "Về nhanh còn đi chơi, về chị bao cho hai đứa đi chơi." Lúc đầu em thấy ngại lắm, nhưng chị cứ nằng nặc đòi phải đi, không có "nhưng nhị" gì hết. Thế là em cũng đồng ý. Không phải "xoắn" nữa. Ngày đi chơi là hôm sau của đêm em nói chuyện với mẹ. Nếu đêm đó mà nói chuyện không thành công, thì em chắc chắn sẽ phải ở nhà cả ngày hôm sau rồi.
Hôm đó đi chơi, lại đúng vào ngày lễ nên đông kinh khủng. Xếp hàng "rồng rắn" mãi mới tới được nơi. Nói chung thì cũng bình thường thôi. Nhưng điều đặc biệt là có "Nó". Những lúc ở bên "Nó", dù ở bất cứ đâu em cũng cảm thấy thật tuyệt vời. Nụ cười đó, khuôn mặt đó, bàn tay đó, con người đó là những điều mà em cảm thấy mình không thể thiếu. Trước đây, em cứ tự nhủ sẽ không yêu ai quá nhiều để rồi khi kết thúc lại phải ôm lấy đau khổ. Nhưng kể từ khi yêu "Nó", tất cả mọi quy định và lề luật của lý trí đều bị chính bàn tay của trái tim xé nát và vứt vào sọt rác. Trái tim tự lập trình lại tất cả. Bây giờ đâu đâu cũng chỉ có "Nó", chỉ có "Nó" mà thôi. Mong rằng mọi chuyện đều ổn. Các thím cầu nguyện cho em một phát... :v
Những ngày ở quê, đêm nào em cũng gặp "Nó", nói chung mọi chuyện đều khá êm đẹp. Chỉ có một tình huống như sau:
Vào một buổi gần tối như thường lệ ở quê, em "vác xác" đi thăm bà cô của mình. Em học về tin nên cứ mỗi lần gặp mặt là y như rằng: "Cháu cài lại cái máy cho cô cái, không hiểu sao mà nó cứ chạy chậm chậm." Các thím nào học tin chắc cũng có nhiều lần rơi vào tình cảnh tương tự. Người ta cứ nghĩ mình học thì phải là "biết tuốt". Cảm giác thì các thím cũng biết rồi đó... Chẳng lẽ cô nhờ mà lại không cài. Thế là em lại "hỳ hục" cài máy cho cô. Trong lúc cài máy, "Nó" rủ em ra nhà "Nó" chơi vì "Nó" đang ngồi nhà một mình buồn. Tất nhiên, em cũng không có bận gì ngoài việc đang cài máy cho bà cô cả. Cho nên em nói:
"Chờ anh tí, anh cài máy cho cô xong anh qua liền..."
Đề xuất Tiên Hiệp: Ngự Thú Gia Tộc: Ta Có Một Bản Vạn Linh Đồ Giám