Logo
Trang chủ

Chương 95

Đọc to

Thế là em "xách ass" lên đi. Phóng ra tới cổng thì thấy có cái bóng đen đi đằng xa, cái bóng quen quen, đúng là "Nó". Em gọi thì "Nó" đứng lại. Tới gần, em vẫn "hồn nhiên tươi cười" như kiểu "đười ươi" vậy. Thấy "Nó" chẳng nói năng gì, em mới hỏi:

"Em sao vậy?"

"Không có gì."

"Ơ! Em giận anh à? Hồi nãy anh bận cài máy."

"Ờ! Thôi đi đi..."

Em chẳng hiểu gì cả. Suốt buổi tối "Nó" chẳng nói với em câu nào. Em thì không thể chịu nổi cảnh đó, cho nên em "vác xác" ra chỗ khác đứng cho "khuất mắt" "Nó". Em cứ nghĩ: có gì quan trọng lắm đâu mà giận nhỉ? Tại cái tính của em "hồn nhiên cả đống tội" quá. Lúc sau đi về, em làm đủ trò để "Nó" cười nhưng chẳng có tác dụng. Em đành quay qua hỏi thẳng:

"Thế em giận anh thật à?"

"Không! Em có giận đâu."

"Thế sao thái độ như vậy?"

"Em bình thường mà..."

"Bình thường mà như vậy..."

 

Đề xuất Tiên Hiệp: Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
BÌNH LUẬN