Chương 2170: Thủ vệ

Sau khi rời khỏi Đao Phong Tinh, Hàn Sâm không còn gặp lại người phụ nữ Hoàng Cực Tộc kia nữa. Anh dò hỏi Hắc Cương và những người khác, họ chỉ xác nhận rằng Hoàng Cực Tộc quả thực đã cử một sứ giả tới, nhưng ngoài các Vương giả cấp cao, không ai biết danh tính hay thân phận thật sự của nàng.

Dù không tiếp xúc, Hàn Sâm vẫn mang nặng mối quan tâm về Hoàng Cực Tộc, đặc biệt là sau khi cảm nhận sức mạnh khủng khiếp từ nắm đấm của người phụ nữ ấy. Cấp độ và thể chất của hai người dường như ngang bằng, nhưng lực quyền của nàng ta thực sự quá kinh hồn bạt vía. Trong số các kỹ thuật di truyền mà Hàn Sâm sở hữu, có lẽ chỉ có Oanh Thiên Lục Phá mới có thể đối đầu trực diện về mặt sức phá hoại thuần túy.

Còn sức mạnh của Một Tay Che Trời, nếu anh sử dụng nó mà không ở trạng thái Kim Tệ, rất dễ bị nhận dạng vì đặc tính quá nổi bật, nên anh thường không tùy tiện dùng đến.

Tuy nhiên, từ lần đó đến nay, thành viên Hoàng Cực Tộc kia đã biệt tích. Không biết nàng đã rời khỏi Nguyệt Chi Hiệp hay chưa.

Chờ đợi đến đêm trước mùng một, Hàn Sâm một lần nữa tìm đến trước cửa Lãnh Cung. Anh đợi khoảnh khắc ngày đầu tháng đến, bởi vì Isa đã giao phó nơi này cho anh, chắc chắn nó ẩn chứa điều phi thường. Hàn Sâm không dám có chút chủ quan khinh suất.

Anh bước ra ngoài căn nhà đá, ngồi xuống phiến đá bên hiên. Phiến đá này bóng loáng như mới, hoàn toàn đối lập với sự bụi bặm của ngôi nhà, dường như thường xuyên có người ngồi canh gác. Anh đoán Isa hẳn là đã từng túc trực nơi này.

Hàn Sâm chăm chú quan sát cửa đá. Đồng hồ điểm gần nửa đêm, nhưng bên trong căn nhà vẫn chưa có bất kỳ phản ứng nào.

Thời gian trôi qua từng giây, từng phút. Vừa quá nửa đêm, chính thức bước sang mùng một, Hàn Sâm lập tức cảm nhận được nhiệt độ không khí xung quanh dường như giảm xuống một cách đáng sợ.

Anh hướng mắt nhìn về phía căn nhà đá. Quả nhiên, hơi lạnh khủng khiếp đang lan tỏa từ đó. Căn nhà đá lùn nhỏ ấy bắt đầu phun ra luồng hàn ý dày đặc như sương mù.

Mặc dù hàn khí nặng nề bao phủ, nhưng kỳ lạ là nó không hề kết thành băng sương. Căn nhà đá vẫn giữ nguyên hình dạng ban đầu, chỉ có sự lạnh lẽo là ngày càng tăng lên.

Giữa lúc Hàn Sâm đang tò mò đánh giá, cửa đá đột nhiên từ từ chìm xuống, hé lộ một cửa hang đen kịt như mực.

Đó thực sự là một cửa hang. Bên trong căn nhà đá lại là một thạch động, và từ cửa hang ấy, luồng hàn ý cuồn cuộn trào ra như thủy triều.

Luồng hàn ý mênh mông bùng phát, ngay lập tức khiến bờ sông kết băng. Ngay cả thác nước đang gào thét hung hãn cũng bị đóng băng cứng đờ. Hàn khí kinh khủng nghịch dòng thác mà trào lên, chỉ trong nháy mắt đã đông cứng cả ngàn dặm sông lớn.

"Hàn khí thật sự đáng sợ!" Hàn Sâm kinh ngạc thốt lên. Lúc này, tấm lệnh bài trông coi Lãnh Cung đeo bên hông anh phát ra một vầng sáng lạnh yếu ớt, ngăn cách hoàn toàn luồng hàn khí. Sức lạnh kinh hoàng không thể xâm nhập vào cơ thể Hàn Sâm nữa.

Anh vốn định dựa vào luồng hàn khí này để tu luyện Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật, nhưng lệnh bài lại vô tình xua đuổi nó đi. Trong lòng hơi tiếc nuối, anh định tháo lệnh bài ra thì đột nhiên nghe thấy một tiếng động lạ lùng từ trong hang đá vọng tới.

Hàn Sâm nhìn vào bên trong thạch động. Vẫn chỉ là một màn đêm đen đặc. Với thị lực của anh, anh thậm chí không thể nhìn rõ vật thể nào đang ẩn mình.

Nhưng bên tai anh vẫn nghe thấy tiếng động như có thứ gì đó đang dịch chuyển. Chẳng bao lâu sau, một bóng dáng cao nửa mét dần dần bò ra từ bóng tối.

Khi Hàn Sâm nhìn rõ đó là cái gì, anh lập tức sững sờ. Đó là một con cóc lớn, toàn thân xanh biếc óng ánh, tựa như được điêu khắc từ phỉ thúy.

Cơ thể nó mang màu ngọc bích lục, trên lưng có những hoa văn huyết sắc kỳ dị. Hàn ý từ cơ thể nó tuôn ra như nước lũ, khiến nhiệt độ xung quanh hạ thấp đến mức không thể tưởng tượng được ngay khoảnh khắc nó xuất hiện.

Mọi thứ xung quanh đều bị đóng băng trong tích tắc: núi non, sông ngòi, hoa cỏ, chim chóc, côn trùng. Thậm chí cả không gian và thời gian dường như cũng bị ngưng đọng. Thế giới bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, ngay cả gió cũng ngừng thổi.

Chỉ có tấm lệnh bài Lãnh Cung nơi hông Hàn Sâm vẫn phát ra ánh sáng lạnh yếu ớt, ngăn chặn sức mạnh đóng băng kinh hoàng, giúp anh duy trì được sự sống.

Hàn Sâm hoảng hốt trong lòng: "Sinh vật Thần Hóa cấp sao? Hóa ra Nguyệt Chi Hiệp thực sự có sinh vật cấp bậc này. Không biết nó có lai lịch gì mà lại cam chịu ở lại đây, phục vụ cho Tộc Thụy Bối Đặc."

Trong lúc Hàn Sâm đang suy tư, con cóc xanh biếc đã bò ra khỏi nhà đá. Đôi mắt quái dị của nó, nửa ngủ nửa tỉnh, đảo một vòng rồi dừng lại trên người Hàn Sâm, lóe lên một tia sắc lạnh. Sau đó, nó nhìn thấy tấm lệnh bài Lãnh Cung, lập tức dời ánh mắt đi, không còn bận tâm đến anh nữa mà hướng về phía thác nước đã bị đóng băng.

Hàn Sâm thầm kêu may mắn: "Thật may là vừa rồi mình không đặt lệnh bài sang một bên. Nếu không, chưa chắc Băng Cơ Ngọc Cốt của mình đã chống lại được luồng băng lực này. Sinh vật này dường như chỉ nhận lệnh bài chứ không nhận người. Không có lệnh bài, khả năng cao là mình sẽ bị nó tiêu diệt. Thảo nào chỉ cho phép một người duy nhất mang lệnh bài tới đây."

Con cóc bích tinh bò đến chân thác nước, bước lên mặt hồ đã bị đóng băng. Điều kỳ lạ là, nơi cơ thể nó chạm tới, mặt nước đóng băng lại tan chảy.

Chỉ trong chớp mắt, hồ nước do thác đổ xuống đã hoàn toàn tan ra, biến thành một vũng nước xanh ngắt. Nhưng dòng thác phía trên vẫn bị đông cứng, không có giọt nước nào rơi xuống nữa.

Con cóc bích tinh từ từ lặn xuống nước. Chẳng bao lâu, thân ảnh của nó đã biến mất.

Hồ nước này không biết sâu bao nhiêu. Thị lực của Hàn Sâm có thể nhìn xuyên qua hơn trăm mét, nhưng vẫn không thấy đáy.

Sau khi con cóc chìm xuống, không còn tiếng động nào. Hàn Sâm chỉ có thể canh chừng ở đây, không biết chừng nào nó mới ngoi lên.

"Isa bảo mình canh giữ chỗ này, hẳn là không đơn giản chỉ là nhìn con cóc này lặn xuống nước thôi chứ?" Hàn Sâm thầm nghĩ, nhưng anh thực sự không tìm ra được điểm đặc biệt nào khác.

"Mặc kệ. Không biết con cóc Thần Hóa kia bao giờ mới ra, ta nhân tiện mượn luồng băng khí này luyện Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật một chút." Hàn Sâm vận chuyển Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật, khiến cơ thể anh trở nên lạnh lẽo như ngọc băng, sau đó mới đặt lệnh bài sang một bên.

Lệnh bài vừa rời khỏi cơ thể, Hàn Sâm lập tức cảm thấy một luồng băng khí kinh khủng giáng xuống. Chỉ trong tích tắc, nó gần như đông cứng toàn bộ cơ thể anh, dường như cả huyết dịch cũng ngưng lại.

Hàn Sâm giật mình kinh hãi. Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật cấp Hầu tước của anh vốn có khả năng chống chọi tuyệt vời với hàn lực, nhưng giờ đây anh lại không thể chống đỡ nổi sức mạnh đóng băng toát ra từ con cóc kia. Điều này thực sự khó tưởng tượng.

"Thật là một sinh vật Thần Hóa cấp mạnh mẽ!" Hàn Sâm lợi dụng lúc cơ thể chưa bị đông cứng hoàn toàn, lập tức chụp lấy lệnh bài. Cơ thể anh ngay lập tức được bao bọc bởi ánh sáng lạnh yếu ớt, ngăn cách sức mạnh đóng băng bên ngoài.

Tuy nhiên, luồng băng khí đã tràn vào bên trong cơ thể Hàn Sâm vẫn còn tồn tại. Sức mạnh của lệnh bài chỉ tương đương một vòng bảo hộ, không thể thanh trừ băng lực đã xâm nhập.

Hàn Sâm cảm thấy toàn thân lạnh cóng, cơ thể gần như mất tri giác. Anh vội vàng dốc toàn lực vận chuyển Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật, luyện hóa luồng băng lực đã xâm nhập vào cơ thể mình.

Đề xuất Tiên Hiệp: Xích Tâm Tuần Thiên [Dịch]
Quay lại truyện Siêu Cấp Thần Cơ Nhân
BÌNH LUẬN