"Ai biết được, có lẽ trong mắt phần lớn người, tiêu hao là nước ấm nấu ếch, đau dài không bằng đau ngắn đi." Hàn Tiêu nhún vai.
Chiến dịch Andea, cuộc chiến cuối cùng của cuộc chiến tranh kéo dài, là chiến dịch then chốt định hình cục diện sáu quốc gia.
Andea là tên một lục địa rộng lớn. Từng tồn tại một vài quốc gia trên đó, nhưng khi chiến tranh bùng nổ, các quốc gia ở lục địa khác dường như ngầm hiểu, biến lục địa Andea thành chiến trường chính để kiểm soát phạm vi chiến tranh, không muốn chiến tranh hủy diệt hệ sinh thái toàn cầu. Vô số tên lửa, xe tăng, máy bay ném bom đã được sử dụng, hơn trăm triệu người đã thiệt mạng trên lục địa Andea.
Sau chiến tranh, lục địa Andea hoang tàn, đất đai cằn cỗi, sinh linh lầm than. Sông lớn hồ nước bốc mùi xác chết, những ngọn núi xanh tươi bị che phủ bởi bóng tối vàng úa, trở thành một vùng đất chết. Còn sáu quốc gia thì phủi mông rút quân, bỏ lại một đống hỗn loạn, hoàn toàn ruồng bỏ lục địa Andea, giống như những kẻ bạc bẽo vô tình. Hiện tại, dân số những người sống sót trên lục địa Andea rất ít ỏi, tất cả đều cực kỳ căm ghét sáu quốc gia.
Hàn Tiêu chú ý tới vết chai trên bàn tay Hồ Hoằng Tuấn: "Ngươi trước đây đã từng đi lính?"
"Đúng vậy, ta trước đây tòng quân hơn mười năm."
"Ta còn tưởng rằng quân nhân vong quốc đều sẽ chọn gia nhập tổ chức mới nổi."
Hồ Hoằng Tuấn lắc đầu nói: "Tổ quốc của ta bị Tinh Long thông qua đàm phán quân sự diễn kịch, những lãnh đạo kia đều thỏa hiệp. Quân lính như ta cần gì phải căm thù như vậy. Ta tuy rằng không thích sáu quốc, nhưng ta rất quý trọng hòa bình khó khăn lắm mới có được. Chiến tranh kéo dài nhiều năm như vậy, mắt thấy sắp kết thúc, nhưng tổ chức mới nổi đột nhiên xuất hiện, hô khẩu hiệu lật đổ sáu quốc, thu hút vô số quân nhân vong quốc có cùng mối thù gia nhập, muốn tiếp tục khơi mào chiến tranh. Ai, ta chỉ là một kẻ thô lỗ, không hiểu nổi những lý niệm của sáu quốc cùng tổ chức mới nổi kia, không muốn bị cuốn vào chiến tranh nữa."
An chen vào nói: "Đúng vậy, chiến tranh thực sự quá tàn khốc. Mắt của ta chính là bị một quả bom Flashbang đột ngột nổ tung làm mù. Lão Hồ mang theo ta bôn ba khắp nơi, thật vất vả mới yên ổn. Tuy rằng ngày tháng làm du đãng giả khổ sở một chút, nhưng so với trước đây thì tốt lắm rồi."
Đang khi nói chuyện, trong nồi thịt dần dần tỏa ra mùi hương. Hàn Tiêu tham lam ngửi một cái, hiếu kỳ nói: "Ngươi không nhìn thấy đồ vật, làm thế nào món ăn?"
An bất mãn nói: "Đừng xem thường người nha. Ta mặc dù là người mù, nhưng ta còn có khứu giác, thính giác, xúc giác, tay chân lưu loát, lại không phải một kẻ tàn phế."
Hồ Hoằng Tuấn cười khổ nói: "Tính tình nàng mạnh hơn, chết sống không cho ta chăm sóc nàng."
"Ta cũng không thể làm kẻ tàn phế liên lụy ngươi." An ngữ khí tràn đầy nhu tình.
Hồ Hoằng Tuấn lúng túng gãi đầu, tựa hồ không thích ứng trêu đùa với vợ trước mặt người ngoài, vội vàng nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, để ngươi nhìn ta một chút bảo bối."
Hàn Tiêu hơi thay đổi sắc mặt, nghĩ đến một chút không khỏe mạnh đồ vật, lặng lẽ dịch người về phía sau một chút.
Cũng còn tốt, Hồ Hoằng Tuấn không có móc ra "Đại Bảo bối". Hắn mở chiếc rương bên cạnh, lấy ra một cây súng trường cũ quấn vải, tự hào nói: "Nhìn ngươi xem không biết hàng."
[Quân Đao Bộ Thương (cũ kỹ)][Phẩm chất: Tro (Trắng)][Thuộc tính cơ bản: Lực công kích 38~40, tốc độ bắn 0.9 phát/s, dung lượng băng đạn 20 phát, tầm sát thương 200 mét, mức năng lượng phát ra 25, độ bền 5/300][Thuộc tính bổ trợ: Nhanh nhẹn +1][Độ dài: 0.77 mét][Trọng lượng: 7.1 bảng][Hiệu quả phụ gia: Tinh chuẩn - Đường đạn ổn định, ảnh hưởng của chiều gió cực thấp][Ghi chú: Vũ khí này đã cùng chủ nhân của nó tham gia rất nhiều chiến dịch.]
"Hảo thương!" Tố chất chuyên nghiệp của kỹ sư Hàn bộc phát, thở dài nói: "Tuy rằng dùng không ít năm tháng, nhưng cảm giác vẫn mượt mà như vậy. Nòng súng vừa dài vừa thẳng, đạn dược có đủ khoảng cách gia tốc, lực phun ra tuyệt đối mạnh mẽ. Bề ngoài đen nhánh bóng loáng sáng, sát khí dày đặc, cao chót vót kiên cường, ân, thực sự là một cái hung khí."
Ồ, sao bầu không khí bỗng nhiên khẩn trương, chẳng lẽ là ảo giác?
"Đây là lão đầu của ta, làm bạn ta gần mười năm." Hồ Hoằng Tuấn cười ha ha: "Đừng xem bề ngoài mới tinh, đó là bởi vì ta thường xuyên bôi dầu. Kỳ thực bên trong cấu kiện đều lão hóa rồi. Ta đã rất lâu không dùng cây súng này săn thú."
Hai người trò chuyện rất vui vẻ, bất tri bất giác trời đã tối đen.
An làm xong cơm, một nồi canh thịt tỏa hương nồng nặc. Nước canh trắng đục, nồng đặc, có cảm giác như sữa bò. Thịt hầm nhừ, béo ngậy. Nước mì nổi lên từng mảng rau dại, điểm xuyết những vệt xanh biếc, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Mùi thịt giống như tiểu yêu tinh quyến rũ, khóa chặt ánh mắt Hàn Tiêu. Hắn nuốt nước miếng, dạ dày bị lương khô hành hạ bảy ngày kêu ùng ục. Trên đỉnh đầu liên tục bốc lên [Hảo cảm với Hồ Hoằng Tuấn +1+1+1].
Ăn như hùm như sói xong bữa tối, Hồ Hoằng Tuấn mở miệng mời Hàn Tiêu ở lại qua đêm.
Lời mời thịnh tình không thể chối từ, suy nghĩ thêm buổi tối quả thực không tiện đi lại, Hàn Tiêu liền đồng ý. Dùng một tấm màn chia lều thành một phòng riêng, Hồ Hoằng Tuấn và An trải cho hắn một cái giường.
"Ba lô của ngươi quá to lớn, ta để ra ngoài cho." An nói.
Không gian lều vải có hạn, phòng riêng của hắn rất nhỏ hẹp, chỉ đủ kê một cái giường, quả thực không đặt vừa chiếc ba lô chứa đầy các loại súng ống.
Hắn suy nghĩ một chút, xin Hồ Hoằng Tuấn một miếng da thú, lấy ra những khẩu súng ống thừa trong ba lô, tháo toàn bộ đạn dược, tháo cò súng, dùng da thú quấn chặt lại, đặt ở một bên góc. Hắn để lại một cái tâm nhãn, kẹp một miếng lá cây lên kiện hàng da thú. Nếu kiện hàng bị dịch chuyển, ngày thứ hai hắn sẽ phát hiện ra.
Còn toàn bộ đạn dược trong ba lô, vừa vặn đặt ở cuối giường. Hàn Tiêu nạp đầy đạn cho một khẩu súng lục ong vàng kiểu 73, đặt dưới gối. Tuy rất cảm ơn Hồ Hoằng Tuấn nhiệt tình chiêu đãi, nhưng cảnh giác cần thiết không thể lơi lỏng.
Thế nhưng, khi đầu Hàn Tiêu vừa chạm vào gối, sự mệt mỏi sau bảy ngày căng thẳng bùng phát, gần như trong chớp mắt hắn đã rơi vào giấc ngủ sâu nhất.
Hồ Hoằng Tuấn nghe thấy tiếng ngáy rất nhỏ, cười lắc đầu, nhỏ giọng nói với An: "Xem ra hắn rất mệt, đừng làm phiền hắn."
An gật đầu, nhẹ nhàng thu dọn đồ đạc, bưng nồi bát muôi chậu ra khỏi lều vải, đi ra ngoài rửa chén.
...
"Thúc, thúc! Con đói rồi!"
Hồ Phi lỗ mãng xông tới, mặt mày xám xịt, trên trán còn sưng một cục lớn do bị vật cứng đập vào. Nếu Hàn Tiêu tỉnh, sẽ nhận ra người này chính là thanh niên tóc dài ban ngày đã cướp hắn, đồng thời cũng là cháu trai của Hồ Hoằng Tuấn.
Hồ Hoằng Tuấn cau mày nói: "Ngươi hôm nay chạy đi đâu vậy, cả ngày không thấy bóng dáng."
"Con, con đi ra ngoài săn thú." Hồ Phi khúm núm. Từ khi phụ thân hắn hy sinh, hắn vẫn sống cùng Hồ Hoằng Tuấn. Hắn rất sợ người đại bá này.
Nhìn dáng vẻ sợ sệt của cháu trai, Hồ Hoằng Tuấn biết hắn nói dối. Bám vào tai Hồ Phi, thấp giọng nhưng nghiêm khắc quát: "Ngươi có phải lại đi ra ngoài lêu lổng rồi không! Lần trước ta đã nói với ngươi, nếu ngươi lại cầm cái khẩu súng rách này ra ngoài hù dọa người qua đường, ta con mẹ nó sẽ đánh gãy ba cái chân của ngươi!"
Tai bị lắc, Hồ Phi đau đến chảy nước mắt, trong lòng oan ức không ngớt: "Cháu ngươi hôm nay dẫm phải kẻ khó chơi, bị đánh tơi bời không nói, còn bị trói ở cây hơn nửa ngày, đói bụng đến hoa mắt chóng mặt. Chịu thiệt chính là con mà, thúc ngươi có thể nói lý được không?"
"Đừng mà thúc, cho con giữ lại một chân đi." Hồ Phi vẻ mặt ủ rũ.
"Vậy ngươi muốn giữ lại chân trái hay chân phải?"
"Cái ở giữa..."
"Khỏi nghĩ tới, cái đó ta khẳng định sẽ đánh gãy xương ngươi." Hồ Hoằng Tuấn vung lòng bàn tay lên, bỗng nhiên nhớ tới không thể làm phiền Hàn Tiêu ngủ, liền buông Hồ Phi ra, oán hận nói: "Ngày mai lại đánh ngươi."
Hồ Phi chú ý tới trong lều có thêm một người, hiếu kỳ ló đầu qua, ánh mắt lướt qua tấm màn, muốn nhìn xem khách mời là ai. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn, mặt Hồ Phi trắng bệch.
Đây không phải là hung nhân ban ngày sao!
Ai nha, trán càng đau.
"Nhìn cái gì nhìn, ngươi hôm nay lăn ra ngoài ngủ." Hồ Hoằng Tuấn tức giận nói. Nằm ngoài dự đoán của hắn, Hồ Phi lại không phản bác, vẻ mặt thấy quỷ, liên tục lăn lộn chạy ra ngoài, khiến Hồ Hoằng Tuấn nhìn không hiểu sao, sờ sờ mặt mình, nghĩ thầm dáng vẻ của ta xấu đến vậy sao?
...
Hồ Phi thất kinh chạy ra khỏi lều vải, bị gió đêm thổi mới phản ứng lại.
"Không đúng vậy, ta chạy cái gì đây, nơi này là nhà ta!"
Cái tên hung nhân chết tiệt đó, đụng phải tay ta, ta có thể dễ dàng tha hắn sao? Hồ Phi liền muốn quay đầu lại, trong đầu bỗng nhiên lóe qua cảnh Hàn Tiêu đánh bay hắn, trong nháy tức thì sợ hãi, mạnh mẽ dừng bước, không có gan tìm Hàn Tiêu tính sổ.
Sợ thì sợ, nhưng nói Hồ Phi đối với Hàn Tiêu không có oán khí thì hoàn toàn là nói dối. Hắn không dám gây sự với Hàn Tiêu, nhưng cũng không cam lòng cứ thế bỏ qua.
"Hồ Phi à Hồ Phi, lấy ra chút quyết đoán của đàn ông đi, có thù báo thù có oán báo oán!"
Hồ Phi quyết tâm liều mạng, nghĩ ra cách trả thù. Hắn rất hiếu kỳ chiếc ba lô căng phồng của Hàn Tiêu. Vừa nãy ở trong lều, hắn đã chú ý tới kiện hàng da thú. Hồ Phi rõ ràng nhớ trong nhà không có thứ này, vì vậy khẳng định là hành lý của tên hung nhân kia.
...
Nửa đêm, yên lặng như tờ. Mọi người trong khu dân cư đều đã ngủ. Đợi rất lâu Hồ Phi rốt cục bắt đầu hành động. Nhón mũi chân, lén lút như kẻ trộm lẻn vào trong lều, cẩn thận từng li từng tí một sờ về phía kiện hàng da thú.
"Khà khà, để ta xem ngươi mang theo thứ gì?"
Mở từng lớp da thú ra, Hồ Phi trong nháy mắt trợn tròn hai mắt, suýt chút nữa bị dọa đến ngã bệt xuống.
Súng ống!
Tất cả đều là súng ống tinh xảo!
Mặt Hồ Phi mừng như điên, ánh mắt tham lam: Quả nhiên là thứ tốt!
Hắn rất muốn lấy đi tất cả súng ống, nhưng nghĩ đến dáng vẻ hung dữ của Hàn Tiêu, lá gan nhất thời co lại. Nếu tên hung nhân đó phát hiện hành lý biến mất, tuyệt đối sẽ đánh chết hắn.
"Không thể lấy đi tất cả..."
Hồ Phi một mặt không muốn, cắn răng, lấy hai khẩu súng lục ong vàng kiểu 73, không có gan lấy nhiều.
"Quên đi, dù sao thì thúc ta cũng chiêu đãi ngươi, lấy ngươi hai khẩu súng không quá đáng." Hồ Phi tự thuyết phục mình trong lòng, khôi phục kiện hàng da thú về dáng vẻ ban đầu, rón rén rời đi.
Chỉ mất hai khẩu súng lục nhỏ, tên hung nhân đó hẳn là không phát hiện ra đâu.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Kiếm Hiệp: Ta Có Một Sơn Trại