"Đừng gây rối!" Lữ Thiếu Khanh dễ dàng chặn lại thanh cự kiếm của Doãn Kỳ, lấy giọng điệu của bậc bề trên mà nói: "Ngoan nào!"
Doãn Kỳ tức điên người, tức giận đến nỗi toàn thân run lên bần bật, chỉ muốn một kiếm chém thẳng vào đầu Lữ Thiếu Khanh.
Quá ghê tởm!
"Ngươi tại sao phải giúp đỡ nữ nhân kia? Ngươi nhất định muốn đối nghịch với ta sao?"
"Không có, ngươi nghĩ nhiều rồi." Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm đáp: "Ngươi là sư muội ta, ta sao có thể đối nghịch với ngươi được chứ?"
"Vậy ngươi lập tức lên đường đến Yến Châu đi!" Doãn Kỳ nhìn chằm chằm, muốn Lữ Thiếu Khanh lập tức dùng hành động để chứng minh.
"Không đi, người ta còn bảo chó cũng chẳng thèm đi, ta đi làm gì?" Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: "Ta cứ ở đây nghỉ ngơi một thời gian đã."
"Ghê tởm!" Doãn Kỳ bị tức đến nỗi giương nanh múa vuốt, Tiêu Y thấy vậy, mặc cảm cúi đầu xuống.
Khi cúi đầu xuống, trí thông minh của Tiêu Y lại đạt đến đỉnh điểm.
Lữ Thiếu Khanh nói cũng không phải lời nói đùa, việc hắn ở lại đây quả thực có thể mang lại trợ giúp lớn nhất cho Nhan Hồng Vũ.
Nhưng Tiêu Y lại luôn cảm thấy có chút không ổn, trí tuệ bừng nở, linh quang chợt lóe, suy nghĩ một hồi, nàng liền phân tích đâu ra đấy:
"Nhị sư huynh, trải qua lần này, còn ai dám gây khó dễ cho Hồng Vũ tỷ tỷ nữa? Kẻ nào dám động đến Hồng Vũ tỷ tỷ, chẳng cần huynh ra tay, những kẻ gây sự khác cũng sẽ bị đánh chết."
"Dù sao bảo vệ được minh chủ Hồng Vũ cũng chẳng khác nào kéo được quan hệ với huynh, có huynh làm ô dù ở Đông Châu, có huynh ở đây, Ma Tộc cũng không dám tùy tiện tấn công."
"Chỉ cần những người ở Đông Châu này có chút đầu óc thì cũng sẽ không làm ra loại chuyện tự hủy Trường Thành như vậy. Cho nên, nhị sư huynh, huynh lưu lại ở đây, nhất định có nguyên nhân khác."
Tiêu Y cảm thấy điều mình nghĩ tới, Lữ Thiếu Khanh không có khả năng lại không nghĩ ra.
Coi như Lữ Thiếu Khanh rời khỏi Đông Châu, cũng không ai dám làm khó Nhan Hồng Vũ.
Lữ Thiếu Khanh nghe xong, thoáng kinh ngạc một chút, sau đó tán thưởng: "Cái đầu óóc này của ngươi những năm nay vẫn không thoái hóa, vậy mà có thể nghĩ tới những điều này, không tệ!"
Được Lữ Thiếu Khanh khen ngợi, Tiêu Y rất lấy làm vui vẻ, cười hắc hắc nói: "Nhị sư huynh, huynh nói cho ta biết tại sao huynh nhất định phải lưu lại ở đây?"
Lữ Thiếu Khanh hỏi ngược lại nàng: "Ngươi là Ma Tộc, ngươi biết rõ ta ở đây, bọn chúng dám đến sao? Biết rõ môn phái ta ở Tề Châu, bọn chúng dám động thủ với Tề Châu sao?"
Tiêu Y lắc đầu, ngay cả Doãn Kỳ đứng bên cạnh cũng thầm lắc đầu.
Từ biểu hiện của Ma Tộc mà xem, bọn chúng không dám trêu chọc Lữ Thiếu Khanh.
Cho nên, Đông Châu và Tề Châu tạm thời sẽ rất an toàn.
Bất quá, điều này thì có liên quan gì đến việc Lữ Thiếu Khanh lưu lại ở Đông Châu?
Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của hai người, Lữ Thiếu Khanh chậm rãi mở miệng: "Tề Châu, Đông Châu bọn chúng đều không thể đến, ngươi nói bọn chúng có thể đi đâu?"
Tiêu Y kịp phản ứng: "Nhị sư huynh, huynh là muốn ép bọn chúng tiếp tục tấn công Yến Châu?"
"Cũng không kém bao nhiêu, dù sao Yến Châu nơi đó có đại quân đợi sẵn, cứ để bọn chúng tiếp tục đánh Yến Châu, tốt nhất là đánh chiếm được Yến Châu, sau đó lại hướng tây."
"Hướng tây?" Tiêu Y và Doãn Kỳ liếc nhìn nhau, hai người đều thấy được sự nghi hoặc trong mắt đối phương.
Và lúc này, liền có thể nhìn ra được lợi thế của bộ ngực nhỏ, đầu óc Tiêu Y chuyển động nhanh hơn Doãn Kỳ.
Tiêu Y lần nữa kinh ngạc: "Trung Châu?"
Sau đó nàng kinh hãi, một đôi mắt trừng lớn, "Nhị sư huynh, mục tiêu của huynh là Trung Châu sao?"
Ta dựa vào, nhị sư huynh vẫn là quá ngưu!
Tiêu Y chỉ muốn quỳ xuống trước Lữ Thiếu Khanh, thành kính bái lạy.
Vẫn là nhị sư huynh để bụng a.
Đi một chuyến Trung Châu, bị bắt nạt, bây giờ lại muốn để Ma Tộc đi gây sự với Trung Châu.
Quả nhiên, bình thường phải chú ý một chút mới được.
Doãn Kỳ cũng sợ ngây người: "Ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng nói cho ta biết, ngươi muốn Ma Tộc diệt Trung Châu nhé?"
Lữ Thiếu Khanh khiêm tốn cười một tiếng: "Không có chuyện đó, cứ để bọn chúng chó cắn chó đi."
Sau đó tức giận bất bình: "Chiến trường đặt ở Trung Châu không phải tốt hơn sao? Đặt ở mấy cái nơi thôn dã như chúng ta, quá dễ bắt nạt người."
Ma Tộc rất mạnh, Trung Châu cũng rất mạnh.
Đã như vậy, cứ để song phương đánh nhau đi.
Doãn Kỳ "cắt" một tiếng, tranh cãi: "Trung Châu rất mạnh, Ma Tộc có giết được qua không?"
"Giết không nổi thì cứ đánh ở Yến Châu cũng tốt hơn đánh ở Tề Châu chứ?"
"Dù sao Ma Tộc ở Yến Châu càng mạnh, Trung Châu sẽ không thể không phái người đến, tốt nhất song phương cứ đánh đến mức chó óc loạn xạ, suy yếu thực lực của Trung Châu, đối với chúng ta cũng có lợi. Dù sao chết đạo hữu không chết bần đạo là được rồi."
Trung Châu rất mạnh, năm nhà ba phái ẩn tàng thực lực sâu không thấy đáy.
Nhưng Ma Tộc cũng không yếu, lần này không phải tiểu đả tiểu náo, mà là chiến tranh chân chính đã mở ra.
Thà để năm nhà ba phái cùng các thế lực Trung Châu truyền máu ở phía sau, còn người ở các châu khác thì chém giết ở phía trước, chi bằng cứ để Trung Châu dẫn đầu xông lên.
Như vậy mới công bằng.
Một Trung Châu quá mạnh mẽ không phải một Trung Châu tốt.
Nói đến đây, Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên ngồi thẳng người, trong lòng tựa hồ bắt được cái gì.
Bất quá cảm giác kia tựa như phù dung sớm nở tối tàn, trong nháy mắt biến mất, hắn làm sao cũng không bắt được.
"Nhị sư huynh, làm sao vậy?"
"Không có việc gì..."
Ma Tộc rút lui, Liên minh Đông Châu chẳng những không giải tán, ngược lại còn muốn tiếp tục liên kết lại với nhau.
Sau khi được chứng kiến sự khủng khiếp của Ma Tộc, mọi người đều biết rõ Đông Châu chỉ có liên hợp lại mới có đường sống.
Đơn đả độc đấu, sẽ bị Ma Tộc nuốt đến nỗi ngay cả một chút cặn cũng không còn.
Trải qua trận chiến với Ma Tộc, vị trí minh chủ của Nhan Hồng Vũ triệt để ngồi vững vàng.
Nhan Hồng Vũ cũng càng thêm bận rộn.
Bận đến tối tăm mặt mũi, thành viên Liên minh Đông Châu ngày càng nhiều, chuyện phải xử lý cũng ngày càng nhiều.
Lữ Thiếu Khanh mang theo hai sư muội đắc ý ở Hoàng Thành chờ đợi, không có việc gì cần hắn làm.
Hắn ở đây một đợi chính là ba bốn tháng trời.
Bởi vì Đông Châu gần chiến trường Yến Châu hơn, cho nên tình báo từ Yến Châu có thể kịp thời truyền về. Ma Tộc và Nhân Tộc ở Yến Châu đánh nhau vô cùng kịch liệt, song phương tử thương thảm trọng.
Thế nhưng song phương ai cũng không chịu lùi lại một bước, binh lực Ma Tộc liên tục không ngừng xuất hiện.
Tương tự, bên Nhân Tộc cũng điều binh khiển tướng.
Các thế lực lớn nhỏ bên Trung Châu đều phái ra nhân thủ, ngay cả Đông Châu cũng được yêu cầu phái người đến tiếp viện.
Ngao Thương, Mị Phi cùng một nhóm học sinh đã sớm rời đi, tiến về Yến Châu tiếp viện.
Chuyện bên ngoài không ảnh hưởng đến Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh xuất hiện trong Thời Gian Thất, hắn chuẩn bị tu luyện một chút...
Đề xuất Tiên Hiệp: Giết Địch Bạo Tu Vi, Ta Công Lực Ngập Trời! (Dịch)
hungnm001
Trả lời1 tháng trước
Chap1501 lỗi nha. Về chap đầu tạ sùng ngô thiên tung
Henry Nguyen
Trả lời1 tháng trước
chap 1501 cũng bị nhầm rồi ad, về mấy chap đầu đấy.
Henry Nguyen
Trả lời1 tháng trước
chap 1408-1409 bị nhầm rồi ad, nhầm về mấy chap hồi đầu
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ok nha
Mẩu
Trả lời1 tháng trước
1383- 1384 lỗi r add ạ
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
done
Anh Trung Đoàn
Trả lời1 tháng trước
687 bị lỗi òi ad ơi
Nguyễn Đức
Trả lời2 tháng trước
ad ơi chương 2466 bị lỗi rồi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
ok
Nguyễn Đức
Trả lời2 tháng trước
ad ơi fix lại chương 2290 đi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
ok