Logo
Trang chủ

Chương 1417: Yến Châu? Chó đều không đi

Đọc to

Lữ Thiếu Khanh khiến hai nữ lập tức hiểu ra. Ma tộc giết Đoan Mộc Kình Thiên, khiến những Nhân tộc còn đang do dự, muốn bỏ đi làm chó săn cho Ma tộc, phải từ bỏ ý nghĩ đó.

Quả nhiên, nhị sư huynh làm việc mưu tính sâu xa, không phải ta có thể tưởng tượng được.

Tiêu Y cũng không tức giận, mắt nàng láo liên đảo, cảm thấy việc thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình vẫn quan trọng hơn. Nàng lúc này lộ vẻ mặt cười hì hì, lại gần hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, ngươi cùng tên Ma tộc đó trốn đi nói chuyện gì vậy?"

Doãn Kỳ lại lần nữa khinh bỉ: "Còn có thể nói chuyện gì, tuyệt đối là chuyện không thể nói ra."

Lữ Thiếu Khanh ngáp một cái: "Nào có chuyện gì không thể nói ra, đây là vì ngươi đó, nha đầu."

Doãn Kỳ: ???

"Ta cùng tên kia nói, ngươi tính khí nóng nảy, rất thích hợp làm áp trại phu nhân, hỏi hắn có hứng thú hay không. Kết quả quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, hắn chê ngươi quá xấu, từ chối ta."

"Ngươi nhìn, nếu như không có trốn đi thương lượng, ngươi sẽ mất hết mặt mũi."

"Ta chém chết ngươi!" Doãn Kỳ bùng nổ, rút cự kiếm ra chém xuống phía Lữ Thiếu Khanh.

"Doãn Kỳ sư tỷ, đừng xúc động!" Tiêu Y vội vàng ôm lấy Doãn Kỳ, giữ chặt nàng lại, sau đó vội vàng nói với Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, ngươi đừng có mà vòng vo, nói cho chúng ta đi."

"Còn có thể nói chuyện gì? Nhuế trưởng lão cảm thấy Thánh Chủ có chút khác thường, mong ta giúp điều tra cho rõ ràng."

"Nhuế trưởng lão?" Tiêu Y kinh ngạc: "Sao nàng lại tìm ngươi giúp đỡ?"

Doãn Kỳ cắm cự kiếm xuống đất ngay cạnh chân, hiếu kỳ hỏi: "Các ngươi nói Nhuế trưởng lão là ai?"

"Đến lúc đó ta sẽ nói cho ngươi biết," Tiêu Y tùy tiện qua loa Doãn Kỳ một tiếng, sau đó hiếu kỳ nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, chờ Lữ Thiếu Khanh trả lời.

Đối với chuyện này, Lữ Thiếu Khanh cũng không rõ, cuối cùng chỉ có thể quy kết thành một nguyên nhân: "Không có biện pháp, Nhuế trưởng lão cảm thấy ta đẹp trai thôi."

"Không biết xấu hổ." Doãn Kỳ tuy khinh bỉ Lữ Thiếu Khanh, nhưng trong lòng rất khiếp sợ, ngay cả Ma tộc cũng tìm Lữ Thiếu Khanh giúp đỡ, bởi vậy có thể thấy được Lữ Thiếu Khanh thâm bất khả trắc. Ma tộc tìm một Nhân tộc giúp đỡ, chuyện này mà nói ra, e rằng sẽ khiến người ta phát điên mất.

Doãn Kỳ nhìn Tiêu Y, lại hỏi: "Các ngươi bên Ma tộc trải qua cái gì?"

Tiêu Y cười hắc hắc, vẫn đáp lại y như cũ: "Đến lúc đó nói cho ngươi."

Hiện tại cứ hỏi cho rõ những nghi vấn trong lòng ta đã rồi tính. Tiêu Y tiếp tục hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, vậy ngươi có giúp đỡ không?"

"Tùy duyên đi." Lữ Thiếu Khanh vẻ mặt phiền muộn, bất đắc dĩ nói: "Coi như muốn làm rõ, cũng không thể nào ra tay được."

Trước đó hắn còn muốn thông qua miệng những nhân vật lớn của Ma tộc biết được Thánh Chủ muốn làm gì. Kết quả, ngay cả Nhuế trưởng lão, một lãnh đạo cấp cao của Thánh địa, cũng không rõ, còn ngược lại tìm kiếm sự giúp đỡ của hắn.

Hắn cũng không có biện pháp. Cũng không thể chạy tới hỏi Thánh Chủ a?

"Tra không được, làm sao bây giờ?" Tiêu Y lại hỏi.

"Tra không được thì tra không được, mặc kệ nó." Lữ Thiếu Khanh cũng không cưỡng cầu, Mười Ba Châu lại không chỉ có mỗi mình ta. Chuyện này chỉ có thể tùy duyên, tra không được thì thôi.

"Nhị sư huynh tiếp theo ngươi định đi đâu?" Tiêu Y đồng thời đưa ra thỉnh cầu của mình: "Ta không muốn quay về học viện, ta muốn đi theo ngươi."

"Đi theo ta làm gì?" Lữ Thiếu Khanh ghét bỏ phất tay áo: "Ngươi lớn chừng nào rồi? Còn muốn làm cái đuôi?"

"Đừng, đừng..."

Tiêu Y lập tức nhào tới, giúp Lữ Thiếu Khanh đấm bóp bắp chân, nịnh nọt lấy lòng: "Nhị sư huynh, ngươi cứ cho ta đi theo ngươi đi mà."

"Ở học viện ta cảm thấy tiến bộ không nhanh lắm, vẫn là đi theo nhị sư huynh ngươi mới nhanh được."

Đây là sau khi trùng phùng và nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh, trong lòng Tiêu Y trào dâng một cảm giác mãnh liệt. Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh, lòng nàng bỗng cảm thấy thật phong phú, cảnh giới vốn kẹt cứng bỗng nhiên buông lỏng, từ đó đột phá Hóa Thần.

"Chỉ cần để cho ta đi theo ngươi, đến lúc đó nhị sư huynh chỉ đâu ta đánh đó, bảo ta hướng đông ta tuyệt không dám hướng tây. Dù sao nhị sư huynh ngươi cũng phải có người chiếu cố chứ?"

Lữ Thiếu Khanh sau khi nghe, cũng không có tiếp tục cự tuyệt: "Thôi, cái học viện vớ vẩn gì chứ, hai mươi năm ở đó mà không chút tiến bộ, quá cùi bắp."

Tiêu Y vui mừng khôn xiết, tiếp đó lập tức đưa ra đề nghị của mình: "Nhị sư huynh, tiếp theo, không bằng đi Yến Châu?"

"Đi Yến Châu làm gì?" Lữ Thiếu Khanh liếc Tiêu Y một cái: "Nơi đó đánh nhau long trời lở đất, ta ngốc mới đến đó góp vui."

Lữ Thiếu Khanh từ miệng Hàn Chương biết được, những Luyện Hư cảnh của Ma tộc từ Hàn Tinh tới, cũng không chỉ có một mình hắn, ngay cả hắn cũng không rõ có bao nhiêu. Thánh Chủ điều binh khiển tướng, ngay cả Hàn Chương cũng không thể nào nắm rõ được. Hắn ngu dốt mới đi Yến Châu, đến lúc đó gặp Luyện Hư cảnh, đánh nhau, không mệt à?

"Đi tìm Đại sư huynh đi mà, Đại sư huynh đang ở Yến Châu kìa, ngươi không nhớ hắn sao?"

Lữ Thiếu Khanh ngồi xuống, vẫy tay với Tiêu Y, bảo Tiêu Y lại gần hơn chút.

Tiêu Y đầu lại gần, Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, lập tức đấm nàng, đấm đến mức Tiêu Y nước mắt lưng tròng, vừa đấm vừa mắng to: "Hỗn đản, ta nhớ cái tên đầu gỗ ấy làm gì chứ?"

Hừ, khẩu thị tâm phi, mạnh miệng. Tiêu Y vừa ôm đầu, vừa thầm nghĩ: 'Ta không tin ngươi không nhớ Đại sư huynh. Đại sư huynh cũng khẳng định rất nhớ ngươi. Hai người các ngươi chính là mạnh miệng, ai cũng không chịu thừa nhận.'

Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy biểu cảm trên mặt Tiêu Y, liền lập tức biết rõ Tiêu Y đang suy nghĩ gì, hùng hổ tiếp tục đấm: "Đến, đến, ta đem cái đầu óc lú lẫn này của ngươi móc ra, dù sao ngu xuẩn như ngươi cũng chẳng cần đầu óc đâu."

Bên cạnh Doãn Kỳ nhào tới, dùng cự kiếm giải cứu Tiêu Y ra, sau đó chỉ vào Lữ Thiếu Khanh nói: "Đi Yến Châu!"

"Không đi, Yến Châu có gì hay mà đi? Chó đều không đi!"

Lữ Thiếu Khanh thư thư phục phục gối hai tay ra sau gáy, lại tiếp tục nói: "Lại nói, nơi này còn phải đợi một thời gian nữa."

"Muốn làm gì?" Tiêu Y nghe vậy, lại nhào tới, khiến Doãn Kỳ tức đến dậm chân liên hồi: 'Vừa cứu ngươi thoát khỏi hổ khẩu, ngươi lại tự mình lao đầu vào.'

"Nhị sư huynh ở đây còn có chuyện gì chưa làm xong sao?"

"Cứ xem là vậy đi!" Lữ Thiếu Khanh nhàn nhạt nói: "Cô nàng Nhan Hồng Vũ đó làm Minh chủ không dễ dàng gì, ta phải ở đây trông chừng."

"Vạn nhất bị người hạ bệ, nàng lấy gì làm đồ cưới mà gả cho Đại sư huynh đây?"

Cự kiếm giương lên, Doãn Kỳ tựa như Bạo Long gầm thét lên: "Ta chém chết ngươi..."

Đề xuất Voz: Cú Ngã - khởi đầu hay kết thúc
Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

hungnm001

Trả lời

1 tháng trước

Chap1501 lỗi nha. Về chap đầu tạ sùng ngô thiên tung

Ẩn danh

Henry Nguyen

Trả lời

1 tháng trước

chap 1501 cũng bị nhầm rồi ad, về mấy chap đầu đấy.

Ẩn danh

Henry Nguyen

Trả lời

1 tháng trước

chap 1408-1409 bị nhầm rồi ad, nhầm về mấy chap hồi đầu

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

ok nha

Ẩn danh

Mẩu

Trả lời

1 tháng trước

1383- 1384 lỗi r add ạ

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

done

Ẩn danh

Anh Trung Đoàn

Trả lời

1 tháng trước

687 bị lỗi òi ad ơi

Ẩn danh

Nguyễn Đức

Trả lời

2 tháng trước

ad ơi chương 2466 bị lỗi rồi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tháng trước

ok

Ẩn danh

Nguyễn Đức

Trả lời

2 tháng trước

ad ơi fix lại chương 2290 đi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tháng trước

ok