Mị Lư từ một thân thể hoàn chỉnh phân giải thành những hạt cực nhỏ giữa thiên địa, hoàn toàn biến mất. Quá trình chỉ kéo dài chừng hai ba cái hô hấp, không có bất kỳ phản kháng nào.
Cảnh tượng này dọa Sách Trụ sợ khiếp vía. Sách Trụ trơ mắt nhìn một đại nhân sống sờ sờ biến mất trước mắt mình, tựa như đang xem phim kinh dị, trái tim hắn suýt ngừng đập.
Sách Trụ hít vào từng ngụm khí lạnh, cảm thấy gió lớn chung quanh khiến hắn lạnh buốt. Hắn không nói hai lời, lập tức xoay người bỏ chạy, chạy về bên Triều. Giống hệt một đứa trẻ con thấy chuyện đáng sợ, chạy về nhà tìm người lớn vậy.
Về phần Triều, hắn cũng tâm can loạn chiến, da đầu tê dại. Mấy chục năm không gặp, hình như hắn trở nên đáng sợ hơn thì phải? Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, thế mà hai vị Đại Thừa kỳ cứ thế vẫn lạc. Đây là chuyện mà người bình thường có thể làm được ư? Phí công ngươi trước đó cứ luôn miệng nói mình là người bình thường trước mặt bọn ta. Ta đã biết ngươi tiểu tử này không phải người bình thường rồi mà. Triều có chút muốn quay đầu về Hàn Tinh.
"Triều, Triều đại nhân, sao, làm sao bây giờ?" Lúc này, Sách Trụ vô cùng hoảng loạn. Hoảng đến mức sắc mặt trắng bệch, tiểu tâm can loạn chiến. Hắn bây giờ giống như người đang ở thế giới thực sắp gặp mặt dân mạng, luống cuống tay chân.
Sách Trụ không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại đáng sợ đến vậy. Giết một vị Đại Thừa kỳ còn đơn giản hơn giẫm chết một con kiến. Có thể không hợp thói thường đến mức này sao?
"Ngươi sợ cái gì?" Triều khinh miệt nhìn Sách Trụ một cái. Tiểu bối vẫn là tiểu bối, cho dù có hoảng loạn cũng không đến mức ra nông nỗi này. "Chúng ta đến đây không phải để gây sự với hắn, chỉ cần nói ra sự thật, lẽ nào hắn còn có thể ra tay với ngươi ư? Hắn đối nhân xử thế cũng khá tốt." Triều nói thật.
Hồi ở Vẫn Lạc thế giới, hắn và Lữ Thiếu Khanh đã từng quen biết, chung đụng một đoạn thời gian. Cảm giác của hắn đối với Lữ Thiếu Khanh vẫn không tệ. Lữ Thiếu Khanh cũng xem như ân nhân cứu mạng của hắn. Chỉ cần không đắc tội Lữ Thiếu Khanh, hắn cho rằng Lữ Thiếu Khanh sẽ không gây khó dễ cho mình. Cho nên sau khi hoảng loạn, trong lòng hắn dần dần trấn định lại.
Sách Trụ muốn khóc. Hắn cắn răng nói: "Ta... ta trước đó phụng mệnh Thánh Chủ đại nhân đi tìm hắn gây phiền phức, xem như có khúc mắc..."
Ta đi! Triều đầu ong lên. Trách không được vừa rồi ngươi lại có xúc động, có nhiệt tình muốn đi đối phó Lữ Thiếu Khanh như vậy. Nguyên lai các ngươi có mâu thuẫn?
Triều lập tức lùi lại hai bước, cách Sách Trụ xa một chút. "Ngươi cách ta xa một chút, ta không biết ngươi."
Lẽ nào lại như vậy, cẩu thí Mộc Vĩnh. Tuổi còn trẻ, làm Thánh Chủ liền có thể hố người như thế sao? Ngươi đổi người khác đi cùng ta không được ư? Nếu không phải vì tiểu bối của mình, ngươi nhìn ta có thèm quan tâm ngươi không?
Sách Trụ càng hoảng, lập tức nhích tới gần. "Triều đại nhân!"
"Ngươi chớ tới gần, ta sợ Thiếu Khanh công tử hiểu lầm..."
Sách Trụ có xúc động muốn ôm lấy Triều. "Triều đại nhân, chúng ta là đồng bạn mà."
"Xoạc, hai người các ngươi ở đây làm gì? Thâm tình đối thoại sao? Không làm phiền chuyện tốt của các ngươi đấy chứ?" Một đạo thân ảnh màu xanh lam xuất hiện trước mặt hai người.
Đổi một thân quần áo mới, sắc mặt dù tái nhợt, nhưng nhìn trạng thái đã tốt hơn nhiều, Lữ Thiếu Khanh đứng trước mặt hai người, nghiêng đầu nhìn qua.
"Lữ... Lữ Thiếu Khanh!" Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh xuất hiện, Sách Trụ toàn thân kinh hãi, như lâm đại địch.
Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm hai người, cười tủm tỉm nói: "Các ngươi ở đây làm Đoạn Bối sơn sao?"
Triều nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh, cười khổ một tiếng, chắp tay. "Thiếu Khanh công tử, đã lâu không gặp."
Sách Trụ cũng vội vàng đi theo hành lễ. "Thiếu... Lữ... Lữ công tử!" Kiêu ngạo gì đều bị thu lại, trở nên khách khí, cung kính.
Nhìn hai người, Lữ Thiếu Khanh nhíu mày. "Đồ chó hoang Mộc Vĩnh có âm mưu gì?" "Hai người các ngươi lại tới đây, là muốn trợ giúp Công Tôn gia sao?" Nói xong, ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo, chủ yếu nhìn chằm chằm Sách Trụ.
Trước đó từng giao thủ với Sách Trụ, từ khí tức của hắn mà xem cũng đã bước vào Đại Thừa kỳ. Bất quá thực lực của hắn trong mắt Lữ Thiếu Khanh không nghi ngờ gì là yếu kém, cùng Long Kiện, Lộ bọn hắn không khác biệt là mấy.
Sách Trụ bị Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm, trong lòng càng luống cuống. Hắn cảm giác mình như bị một tôn sát thần để mắt tới, toàn thân tế bào đều đang báo động. Hắn không dám đối mặt với Lữ Thiếu Khanh, đối với Lữ Thiếu Khanh, hắn đã sinh lòng sợ hãi. Một tôn Đại Thừa kỳ trước mặt hắn sống sờ sờ giải thể, hóa thành hạt nhỏ nhất biến mất. Chuyện này mặc cho ai nhìn cũng sẽ sợ hãi.
Hắn cúi đầu, cung kính nói: "Thiếu Khanh đại nhân, hai người chúng ta phụng mệnh Thánh Chủ đại nhân đến đây trợ giúp ngươi." Sợ hãi khiến hắn đã đổi cách xưng hô Lữ Thiếu Khanh theo kiểu Ma Tộc.
"Giúp ta?" Lữ Thiếu Khanh muốn cười. "Đồ chó hoang Mộc Vĩnh hận không thể chém ta thành muôn mảnh, lại còn nghĩ đến giúp ta sao?" Nói xong, ánh mắt hắn trở nên hung dữ, sát khí đằng đằng nhìn chằm chằm Sách Trụ. "Ta cho phép ngươi tổ chức lại lời nói một lần, nếu không ta giết chết ngươi."
Bị Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm, Sách Trụ chỉ cảm thấy mình như một phàm nhân bất lực, hắn chỉ có thể nhìn về phía Triều.
Triều mỉm cười, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Đúng là như thế. Thánh Chủ để chúng ta tới đây là muốn nói cho Thiếu Khanh công tử, Công Tôn gia chúng ta sẽ giúp ngươi thu thập, cam đoan Công Tôn gia sẽ từ thế giới này biến mất..."
Lữ Thiếu Khanh nghe xong, lập tức minh bạch Mộc Vĩnh đang tính toán gì. Ánh mắt hắn trở nên lăng lệ. "Thật to gan, dám tính kế ta như vậy?"
Lữ Thiếu Khanh có thể khẳng định, Công Tôn Nội đi tìm Lăng Tiêu phái gây phiền phức cũng là một mắt xích trong kế hoạch của Mộc Vĩnh. Công Tôn Nội tìm Lăng Tiêu phái gây phiền phức, hắn nhất định sẽ tới gây sự với Công Tôn gia. Mộc Vĩnh mang theo Ma Tộc ở phía sau ngồi thu ngư ông đắc lợi. Mộc Vĩnh nhìn như mục tiêu là Lăng Tiêu phái, trên thực tế là Trung Châu Công Tôn gia. Đoạt lấy Công Tôn gia, đạt được vô số tài nguyên, còn có thể cùng Yến Châu nối thành một mảnh, nói không chừng Bắc bên cạnh Vũ Châu cũng sẽ trở thành mục tiêu ra tay của Mộc Vĩnh. Mộc Vĩnh đã bắt đầu từng bước xâm chiếm mười ba châu.
Thậm chí! Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh lại lần nữa lăng lệ thêm mấy phần. "Mượn đao giết người, có phải hay không còn muốn mượn cơ hội đem ta cũng làm chết?" Coi hắn là đao, tốt nhất để cây đao này cùng Công Tôn gia liều lưỡng bại câu thương, đối với Mộc Vĩnh mà nói chính là song hỷ lâm môn.
Triều lắc đầu. "Dĩ nhiên không phải, Thánh Chủ cũng vô ý tiếp tục đối địch với ngươi, hắn hi vọng có thể cùng ngươi chung tay đối phó Trung Châu..."
Lữ Thiếu Khanh cắt ngang hắn. "Trò cười, không đối địch với ta? Hắn còn phái người đến giúp Công Tôn gia?"
Biểu cảm Triều lại biến đổi, hắn nhìn Lữ Thiếu Khanh. "Lữ công tử, ngươi nghe nói qua 'nhập đội' à..."
Đề xuất Tiên Hiệp: Theo Môn Phái Võ Lâm Đến Trường Sinh Tiên Môn
hungnm001
Trả lời1 tháng trước
Chap1501 lỗi nha. Về chap đầu tạ sùng ngô thiên tung
Henry Nguyen
Trả lời1 tháng trước
chap 1501 cũng bị nhầm rồi ad, về mấy chap đầu đấy.
Henry Nguyen
Trả lời1 tháng trước
chap 1408-1409 bị nhầm rồi ad, nhầm về mấy chap hồi đầu
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ok nha
Mẩu
Trả lời1 tháng trước
1383- 1384 lỗi r add ạ
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
done
Anh Trung Đoàn
Trả lời1 tháng trước
687 bị lỗi òi ad ơi
Nguyễn Đức
Trả lời2 tháng trước
ad ơi chương 2466 bị lỗi rồi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
ok
Nguyễn Đức
Trả lời2 tháng trước
ad ơi fix lại chương 2290 đi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
ok