Logo
Trang chủ

Chương 2268: Hắn cũng là nhập đội sao?

Đọc to

Nghe những lời này của Triều, Sách Trụ đang lòng hoảng loạn, trong nháy mắt cảm thấy hàn khí toát ra.

Nhập đội?

Hai vị Đại Thừa kỳ?

Càng nghĩ càng sợ, Sách Trụ không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.

Lữ Thiếu Khanh híp mắt lại: "Tính mạng của Long Kiện và Lộ?"

Triều mỉm cười: "Thánh Chủ nói rồi, ngươi cùng hai người bọn hắn có thù. Hai người bọn họ hẳn là có thể khiến ngươi nguôi giận chứ?"

Sách Trụ tê cả da đầu. Dựa vào! Tại sao Mộc Vĩnh chưa từng nói với hắn lời này? Các ngươi còn tự mình mở tiểu hội? Coi ta là cái gì?

Lữ Thiếu Khanh lạnh lùng nói: "Ta thấy hắn là muốn dùng hai tên gia hỏa kia để đánh chết ta."

"Kế Ngôn công tử đâu?" Triều nhìn thoáng qua xung quanh, sau khi hỏi, hắn mới cười nói: "Có ngươi cùng Kế Ngôn công tử liên thủ, hai người bọn họ làm sao là đối thủ của ngươi được? Thánh Chủ rất tin tưởng vào điểm này, cho nên, mong Lữ công tử tin tưởng thành ý của Thánh Chủ."

Lữ Thiếu Khanh trong lòng cũng không khỏi nghiến răng.

Mộc Vĩnh quá độc ác. Đã tính toán đến bước này sao?

Nếu là người khác, tuyệt đối sẽ không tin tưởng Triều, càng không tin Mộc Vĩnh sẽ dùng Long Kiện và Lộ để làm con tin nhập đội. Nhưng Lữ Thiếu Khanh tin tưởng. Hắn biết rõ Mộc Vĩnh có thể làm được điều đó.

Mộc Vĩnh là Ma Tộc đáng sợ thứ hai mà hắn từng gặp, cái thứ nhất đương nhiên là lão Thánh Chủ kia. Mộc Vĩnh lợi dụng hắn như một thanh đao để diệt trừ chiến lực mạnh nhất của Công Tôn gia, đến lúc đó Ma Tộc xuất thủ liền có thể không tốn chút sức lực nào đoạt được toàn bộ địa bàn của Công Tôn gia.

"Thật hèn hạ, thật độc ác!"

Lữ Thiếu Khanh tuy cực kỳ khinh thường, nhưng không thể không cảm thán rằng: "Đủ tàn độc, đủ đê tiện."

"Công Tôn gia làm sao cũng không thể ngờ thằng chó hoang Mộc Vĩnh đã tính kế bọn hắn ngay từ đầu."

Triều mặt vẫn cười, nhưng trong lòng lại âm thầm nghiêm nghị trước thủ đoạn của Mộc Vĩnh. Một Mộc Vĩnh như vậy, hắn đắc tội không nổi. Đương nhiên, với Lữ Thiếu Khanh trước mắt, hắn cũng không dám đắc tội, càng không thể trở thành kẻ địch.

Hắn cười chất phác hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Cho nên, Lữ công tử, ngươi tin tưởng thành ý của Thánh Chủ chứ?"

Lữ Thiếu Khanh liếc mắt nhìn hai người: "Hắn phái hai ngươi tới đây, chỉ là để nói cho ta biết thành ý của hắn? Hay là muốn đến làm hoàng tước?"

Đương nhiên có lý do đó, Triều nào dám thừa nhận chứ. Hắn cười ha ha, mang theo vài phần bất đắc dĩ: "Ta đã thề không đối địch với ngươi, Lữ công tử quên rồi sao?"

Chậc!

Sách Trụ bên cạnh sau khi nghe, trong lòng càng cảm thấy hàn khí toát ra. Trách không được tên gia hỏa này luôn nói không ra tay. Nguyên lai còn có nguyên nhân này sao? Là lịch sử đen tối sao? Ta muốn nghe thử.

Sách Trụ không phải người tò mò nặng, nhưng lúc này hắn cũng muốn hỏi cho rõ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, mà lại khiến Triều tên gia hỏa này thề không đối địch với Lữ Thiếu Khanh.

Lữ Thiếu Khanh hài lòng gật gật đầu: "Điều này cũng đúng! Thằng chó hoang Mộc Vĩnh phái ngươi đến, coi như còn nghe được."

Nét cười của Triều thêm mấy phần thả lỏng, nhưng sau một khắc, Lữ Thiếu Khanh cười lạnh, lúc này chỉ vào Sách Trụ: "Hắn đâu? Lúc trước hắn đi tìm ta gây phiền phức, vừa rồi chạy tới, cũng là muốn thừa cơ ra tay chứ?"

Nụ cười của Triều biến mất, Sách Trụ biến sắc. Hắn vội vàng giải thích: "Không, không có chuyện này, ta vừa rồi là muốn xem thử có thể giúp đỡ Thiếu Khanh đại nhân ngươi không."

Lữ Thiếu Khanh không để ý đến hắn, mà là hỏi Triều: "Thằng chó hoang Mộc Vĩnh phái hắn tới, cũng là nhập đội sao?"

Ta sát! Sách Trụ cảm giác có mắc tiểu. Hắn nhìn Triều với ánh mắt mang theo hoảng sợ: Ngươi cùng Thánh Chủ đại nhân mở tiểu hội, ta sẽ không cũng là thẻ đánh bạc, bị lấy ra làm con tin nhập đội chứ?

Sách Trụ trong lòng hoảng cực kỳ, cũng cực sợ. Mị Lư bị hắn phân giải ngay trước mặt mình còn chưa bao lâu. Hắn quả thực không thể đề nổi nửa điểm dũng khí đối địch với Lữ Thiếu Khanh. Nếu không phải Triều ở đây, hắn đã muốn quỳ xuống cho Lữ Thiếu Khanh rồi.

Sách Trụ vội vàng nói với Lữ Thiếu Khanh: "Thiếu Khanh đại nhân, ta, ta cũng có thể cam đoan không đối địch với ngươi."

"Cam đoan?" Lữ Thiếu Khanh hết sức xem nhẹ: "Cam đoan đáng giá mấy đồng tiền? Ngươi dù sao cũng phải lấy ra chút thành ý để ta tin tưởng ngươi mới được."

Thành ý? Sách Trụ nhìn Lữ Thiếu Khanh, há miệng, nửa ngày phản ứng không kịp, hắn không biết rõ Lữ Thiếu Khanh muốn thành ý gì. Cam đoan còn không tính thành ý sao?

Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy Sách Trụ ngơ ngác, nhíu mày bất mãn: "Còn nói là thiên tài, sao lại không hiểu chuyện như thế?"

Triều biết rõ ý của hắn, hắn nhắc nhở Sách Trụ nói: "Linh thạch, Lữ công tử tương đối thích linh thạch."

"Tương đối thích" đã coi như là uyển chuyển nói.

Lữ Thiếu Khanh hài lòng: "Không sai, ta tương đối thích linh thạch."

Sách Trụ lập tức khó xử. Thích linh thạch, cho ngươi bao nhiêu mới có thể khiến ngươi hài lòng? Mười vạn, trăm vạn, hay là ngàn vạn? Hắn nghĩ nghĩ, chần chờ nói: "Thiếu Khanh đại nhân, một ngàn vạn..."

Lữ Thiếu Khanh vừa trừng mắt, Sách Trụ lập tức khóc, ngàn vạn cũng không thể khiến hắn hài lòng.

"Một, một trăm triệu mai linh thạch, như, như thế nào?"

Lữ Thiếu Khanh chỉ vào phía dưới, đó chính là Phạm Thành của Công Tôn gia, Lữ Thiếu Khanh nhàn nhạt nói: "Công Tôn gia đắc tội ta, lần này không có một ngàn ức mai linh thạch ta không có ý định bỏ qua bọn hắn."

Nhiều, bao nhiêu?

Triều cùng Sách Trụ trợn mắt hốc mồm, hoài nghi tai mình có vấn đề. Công Tôn gia có tiền như vậy sao? Ngươi thật đúng là dám mở miệng?

Sách Trụ trực tiếp khóc, một ngàn ức, bán hắn cũng không đáng nhiều linh thạch như vậy. Hắn rơi lệ đầy mặt, hắn cùng trời đất đồng bi: "Thiếu Khanh đại nhân, ta, ta không có nhiều như vậy, ta, ta chỉ có ba trăm triệu linh thạch."

Linh thạch đối với Đại Thừa kỳ mà nói tính không phải là vật quan trọng, có cũng được mà không có cũng không sao. Linh thạch không bằng tài liệu khác, tài nguyên khác hữu dụng.

"Ba trăm triệu sao? Thành ý này không tệ." Lữ Thiếu Khanh lộ ra nụ cười.

Sách Trụ không có cách nào, đối mặt Lữ Thiếu Khanh, trong lòng hắn không thể đề nổi nửa điểm dũng khí phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn đem ba ức linh thạch hai tay dâng lên.

Đạt được ba ức linh thạch, Lữ Thiếu Khanh cười đưa cho hắn một tấm thẻ người tốt: "Ngươi là người tốt!"

Lập tức, biến sắc: "Được rồi, hai người các ngươi có thể đi về."

Triều và Sách Trụ không dám dừng lại, bọn hắn cũng không muốn trêu chọc Lữ Thiếu Khanh.

Nhìn xem hai người rời đi, Lữ Thiếu Khanh âm thầm nhẹ nhàng thở ra, Sách Trụ thật sự muốn đối với hắn động thủ, hắn sẽ rất bị động.

"May mắn, hắc hắc..." Lữ Thiếu Khanh đắc ý cười vài tiếng, sau đó thân ảnh lóe lên, xuất hiện tại trước mặt ba người Giản Bắc.

Đề xuất Voz: Đêm Tây Nguyên - Dưới ánh trăng khuya
Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

hungnm001

Trả lời

1 tháng trước

Chap1501 lỗi nha. Về chap đầu tạ sùng ngô thiên tung

Ẩn danh

Henry Nguyen

Trả lời

1 tháng trước

chap 1501 cũng bị nhầm rồi ad, về mấy chap đầu đấy.

Ẩn danh

Henry Nguyen

Trả lời

1 tháng trước

chap 1408-1409 bị nhầm rồi ad, nhầm về mấy chap hồi đầu

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

ok nha

Ẩn danh

Mẩu

Trả lời

1 tháng trước

1383- 1384 lỗi r add ạ

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

done

Ẩn danh

Anh Trung Đoàn

Trả lời

1 tháng trước

687 bị lỗi òi ad ơi

Ẩn danh

Nguyễn Đức

Trả lời

2 tháng trước

ad ơi chương 2466 bị lỗi rồi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tháng trước

ok

Ẩn danh

Nguyễn Đức

Trả lời

2 tháng trước

ad ơi fix lại chương 2290 đi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tháng trước

ok