Chương 2866: Đi ngủ cũng không phải là hắn nói dối
Thần Điểu cùng Thần Long kịch liệt triền đấu, cuối cùng song song biến mất.
Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn thì thân thể chấn động, đều cảm nhận được lực lượng cường đại từ đối phương truyền đến.
Kế Ngôn thanh âm nhàn nhạt vang lên: "Ngươi cũng mạnh không được bao nhiêu!"
"Móa!" Lữ Thiếu Khanh nổi giận, "Để ngươi hai chiêu, ngươi cho rằng mình ngon lành lắm sao?"
"Rất tốt, ta liền để ngươi kiến thức một chút sự lợi hại của ta, đem ngươi cái này hỗn đản gia hỏa đánh thành heo đầu. . ."
"Ông!"
Mặc Quân kiếm trong tay Lữ Thiếu Khanh bộc phát ra quang mang, giơ lên cao cao, kiếm quang xông thẳng mà lên, không có vào cửu trọng thiên phía trên.
Sau một khắc, ban ngày liền hóa thành đêm tối, vô số tinh tú lấp lóe.
Sau đó, quang mang lấp lóe rơi xuống, nghìn vạn đạo tinh quang phát ra tiếng oanh minh to lớn, rung chuyển trời đất.
"Sát Trư Kiếm Quyết!"
"Nhìn ta chém chết ngươi!"
Một màn này khiến Quản Vọng, Ân Minh Ngọc lần nữa kinh hãi.
"Hỗn đản, lúc trước hắn còn ẩn tàng thực lực?"
Quản Vọng nhịn không được chửi thề.
Hắn từng chứng kiến Lữ Thiếu Khanh khi đối phó Thần Vương đã sử dụng chiêu này, nhưng khi đó thanh thế và uy lực cũng không bằng hiện tại.
Nếu như nói trước đó uy lực cho người ta cảm giác là mười phần, thì hiện tại ít nhất là ba mươi điểm.
Ân Minh Ngọc bờ môi run rẩy: "Hắn, hắn thật chẳng lẽ không có thụ thương?"
Ân Minh Ngọc sợ choáng váng.
Lữ Thiếu Khanh cùng Thần Vương một trận chiến, đã giết Thần Vương.
Chỉ cần là người bình thường đều sẽ thụ thương, phải trả giá đắt.
Ân Minh Ngọc cảm thấy Lữ Thiếu Khanh nói hắn không thụ thương là đang khoác lác.
Hiện tại, khí tức cường đại Lữ Thiếu Khanh bộc phát ra cho nàng biết, Lữ Thiếu Khanh thật sự không hề bị thương.
Trước đó hơn ba tháng thời gian hắn thật là đang ngủ.
Quản Vọng cũng kịp phản ứng, nhịn không được vò đầu, mắng: "Hỗn đản tiểu tử!"
"Thế ra hắn nói đi ngủ cũng không phải nói dối sao?"
Đều là đồng hương, vì sao giữa người với người chênh lệch lại lớn đến thế?
Bất quá, nhìn xem thanh thế to lớn cùng những đạo tinh quang kinh khủng ấy, Quản Vọng nhịn không được lo lắng: "Hỗn đản tiểu tử, cũng không sợ làm bị thương Kế Ngôn sao?"
Chứng kiến chiêu kiếm lợi hại này, Quản Vọng có thể mười phần khẳng định Sát Trư Kiếm Quyết trong miệng Lữ Thiếu Khanh có tác dụng khắc chế, tổn thương có bổ trợ đối với Tiên nhân.
Kế Ngôn cũng là Tiên nhân.
Một chiêu này giáng xuống, chẳng lẽ không sợ gây ra tổn thương cho Kế Ngôn?
Đạo đạo tinh quang rơi xuống, xẹt qua trên không trung, lưu lại quỹ tích sáng chói, tựa như mưa sao băng, trông rất đẹp mắt.
Nhưng mà phía sau vẻ đẹp ấy lại là nguy hiểm trí mạng.
Nếu như là trước đó Mục Dương bọn người đối mặt một kiếm này, tất nhiên sẽ trọng thương, thậm chí vẫn lạc.
Kế Ngôn ngẩng đầu lên, nhìn xem tinh quang rơi xuống, không nhúc nhích, tựa hồ đang thưởng thức những tinh quang mỹ lệ này.
"Ầm ầm!"
Đạo tinh quang thứ nhất tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã rơi xuống trên đầu Kế Ngôn.
Giờ phút này, Kế Ngôn mới có động tác.
Trường kiếm vung lên!
"Cái gì?"
Quản Vọng kinh hãi trực tiếp nhảy dựng lên.
Trong tầm mắt của hắn, đạo tinh quang đang rơi xuống bị một kiếm chặt đứt.
Như sợi dây thừng, bị chiếc kéo sắc bén cắt ngang.
Cắt đứt một khoảnh khắc, tinh quang bị rút rỗng lực khí, quang mang chậm rãi tiêu tán.
Quản Vọng nhịn không được thốt lên: "Mẹ kiếp!"
Mặc dù cách xa, nhưng Quản Vọng thấy rõ ràng.
Kế Ngôn một kiếm liền đem quy tắc giữa thiên địa chặt đứt, nhẹ nhõm phá giải một chiêu này của Lữ Thiếu Khanh.
Thủ đoạn như thế, không phải tận mắt nhìn thấy, quả quyết không dám tin tưởng.
Về phần Ân Minh Ngọc, nàng cảm thấy thế giới quan của mình sau khi sụp đổ lại còn muốn tiếp tục sụp đổ thêm lần nữa.
Thực lực của Lữ Thiếu Khanh cường đại đến không hợp lẽ thường, thực lực của Kế Ngôn cũng cường đại đến không hợp lẽ thường.
Nàng nhịn không được nhìn về phía Tiêu Y, ánh mắt trở nên có mấy phần vui mừng.
Còn tốt, nơi này còn có một người bình thường.
Nếu như người của môn phái này đều không hợp lẽ thường như vậy, thì thế giới của nàng sẽ triệt để sụp đổ.
Nhưng mà tầm mắt của nàng vừa định dời đi thì lại đột nhiên trừng to mắt, không dám tin nhìn chằm chằm Tiêu Y.
Ánh mắt Tiêu Y trở nên mê ly, nhìn chằm chằm nơi xa, đã thật sâu chìm vào trong đó.
Thân thể nàng sáng lên lam sắc quang mang nhàn nhạt, khí tức nhu hòa mà nặng nề phát ra.
Thủy thuộc tính kiếm ý.
"Cái này. . ."
Ân Minh Ngọc trừng to mắt.
Quản Vọng cũng chú ý tới tình huống của Tiêu Y, nhìn qua bộ dạng này của nàng, nhịn không được sợ hãi thán phục: "Nha đầu này, từ trận chiến đấu của hai người kia có chỗ lĩnh ngộ."
"Nhỏ giọng một chút, đừng quấy nhiễu nàng. . ."
Ân Minh Ngọc bên này ôm đầu, nàng đã không biết nói cái gì cho phải.
Vốn cho rằng Tiêu Y là một người bình thường, mặc dù rất đáng ghét, nhưng ít ra sẽ không không hợp lẽ thường như vậy.
Hiện tại xem ra, Tiêu Y cũng không phải một người bình thường.
Đối với người khác mà nói, Tiêu Y cũng là một thiên tài.
Ân Minh Ngọc ôm đầu, qua một lát, nàng mới hỏi Quản Vọng: "Sư phụ, bọn hắn rốt cuộc có lai lịch gì?"
Ánh mắt Ân Minh Ngọc có chút ngốc trệ, thế giới này còn có người bình thường sao?
Quản Vọng nhìn đồ đệ mình một chút, tự nhiên biết đồ đệ của mình bị đả kích, hắn nói: "Ngươi đừng để ý bọn hắn."
"Mấy người bọn hắn là thiên tài trong thiên tài, không phải người bình thường có thể so sánh."
Ân Minh Ngọc sau khi nghe xong, có xung động muốn khóc.
Sư phụ sẽ không an ủi người.
"Thủ đoạn của ngươi không gì hơn cái này!" Thanh âm Kế Ngôn vang lên.
Lữ Thiếu Khanh chửi thề: "Chớ trang bức, trang bức sét đánh!"
"Xem kiếm! Chém chết ngươi!"
"Ầm ầm!"
Kiếm quang đen trắng phóng lên tận trời.
"Mẹ kiếp!" Quản Vọng thấy thế, thần sắc đại biến, lần nữa quát: "Cố thủ tâm thần!"
"Ông!"
Kiếm quang quấn giao, sau đó hóa thành vô số đạo kiếm quang màu sắc khác nhau, như ánh nắng rải đầy thiên địa.
"A!"
Ân Minh Ngọc phát ra thanh âm thống khổ.
Một kiếm này, cho dù là dư ba, cũng sẽ đối với nàng tạo thành đả kích cường liệt, sâu triệt linh hồn, hết sức thống khổ.
Quản Vọng cũng vô cùng khó chịu, hắn cắn răng: "Hỗn đản tiểu tử, muốn giết Kế Ngôn sao?"
Một kiếm này uy lực cực kỳ khủng bố, cho dù là Thần Vương cũng không ngăn cản nổi.
Lữ Thiếu Khanh đối Kế Ngôn sử dụng ra một chiêu này, chẳng lẽ không sợ Kế Ngôn không ngăn cản nổi sao?
Quang mang tán đi, Quản Vọng lập tức nhìn về phía nơi xa.
Uy lực một kiếm này của Lữ Thiếu Khanh kinh khủng, trong tiên thức của Quản Vọng, giữa thiên địa tràn ngập vô số vết rách.
Song khi tiên thức rơi trên người Kế Ngôn, Quản Vọng lại trừng to mắt.
Phạm vi không gian vài trăm trượng quanh Kế Ngôn vẫn hoàn hảo vô khuyết.
Đề xuất Voz: Chuyện tình 2 năm trước