Chương 2916: Coi hắn là trong suốt được
Đã hơn nửa năm kể từ trận đại chiến tại Quang Minh thành. Hôm ấy, Quản Vọng cùng Ân Minh Ngọc đi tìm Lữ Thiếu Khanh.
Trên đường đi, Quản Vọng nói với Ân Minh Ngọc: "Cái tên tiểu tử hỗn đản đó ăn nói rất dễ khiến người ta tức giận. Ngươi cứ xem như hắn nói nhảm, không cần bận tâm là được, kẻo không dễ bị tức lắm đấy. Về phần hắn, ta ít nhiều cũng có chút kinh nghiệm. Ngươi càng để ý hắn, hắn càng có thể chọc tức ngươi đến mức giậm chân bành bịch."
Quản Vọng kiên nhẫn khuyên bảo đồ đệ mình, bởi lão biết rõ Ân Minh Ngọc không ưa Lữ Thiếu Khanh. Lão cũng sợ đồ đệ mình sẽ đắc tội triệt để Lữ Thiếu Khanh. Bởi vậy trên đường đi, lão ân cần dặn dò, truyền thụ kinh nghiệm của mình.
"Đối với cái tên tiểu tử hỗn đản này, ngươi cứ coi hắn như không khí là được... Không nên tức giận, bởi tức giận ngoài việc tự rước phiền phức vào mình ra, chẳng có ích lợi gì khác đâu..."
Ân Minh Ngọc gật đầu: "Con biết rồi, sư phụ..."
Rất nhanh, hai người đã tới nơi an trí Lữ Thiếu Khanh và nhóm của hắn. Vừa bước vào, liền thấy Lữ Thiếu Khanh đang nằm vắt vẻo trên cây. Kế Ngôn, Tiêu Y cùng ba tiểu gia hỏa thì chẳng thấy bóng dáng đâu.
Dưới ánh nắng chan hòa của Quang Minh thành, ánh nắng rải lên người Lữ Thiếu Khanh. Hắn nhắm hờ mắt, hơi thở đều đặn, êm đềm tĩnh lặng, xem ra đang ngủ rất ngon.
Quản Vọng tối sầm mặt lại. Suốt hơn nửa năm qua, lão bận rộn đến chết đi sống lại, đến mấy lượng mỡ trên người cũng mệt mỏi mà rụng mất. Vừa đến đây, nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh nhàn nhã ngủ say, lão lại rất có xúc động muốn đánh người.
Quản Vọng không nhịn được càu nhàu một câu: "Cái tên tiểu tử hỗn đản này kiếp trước tuyệt đối là một con khỉ, hở tí là lại nằm trên cây..."
"Tiểu tử!" Quản Vọng lớn tiếng đánh thức Lữ Thiếu Khanh: "Đứng lên!"
Lữ Thiếu Khanh mở choàng mắt, nghiêng đầu sang, hỏi đầy mong đợi: "Lam Kỳ hắn tỉnh chưa?"
Quản Vọng tức giận đáp: "Tỉnh cái quỷ!" Chẳng rõ vì sao, nhìn thấy tiểu lão hương nhàn nhã, lười biếng như vậy, trong lòng Quản Vọng lại dâng lên một cỗ khí. Lão cũng tự tìm nguyên nhân cho mình trong lòng. À, có lẽ là cái cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của một người cha khi thấy con mình vô công rồi nghề, cà lơ phất phơ.
Lữ Thiếu Khanh ngồi bật dậy ngay lập tức, la lớn: "Đậu má, hơn nửa năm rồi, hắn có phải đang giả chết không? Ngươi đã đi gọi hắn bao giờ chưa? Không thể để hắn tiếp tục giả vờ ngủ được nữa! Hắn đâu rồi? Ta đi gọi hắn, ta ngược lại muốn xem xem, hắn còn muốn chây ì đến bao giờ..."
"Nương!" Quản Vọng cắn răng: "Hơn nửa năm, mới trôi qua được bao lâu? Cái loại bị thương đó có thể nhanh như vậy được sao? Tiên nhân bị thương, thời gian tính bằng hàng trăm, hàng vạn năm. Hơn nửa năm thì là mấy tháng chứ? Đã ăn thua gì? Thương tổn của hắn nghiêm trọng đến mức nào, ngươi còn không biết rõ sao?"
"Không đúng!" Nói đoạn, Quản Vọng hét lên: "Ngươi tiểu tử, thật sự không bị thương sao?"
Quản Vọng mặt mũi tràn ngập sự chấn kinh, bên cạnh Ân Minh Ngọc cũng vậy, giống như gặp phải quỷ. Sau một trận đại chiến với ba vị Thần Vương, Lữ Thiếu Khanh sắc mặt tái nhợt, khí tức uể oải, lời nói cũng không còn đầy trung khí như trước, với vẻ lười biếng, như thể có thể hôn mê bất cứ lúc nào. Tất cả mọi người đều nhìn ra Lữ Thiếu Khanh đã bị thương. Mặc dù Lữ Thiếu Khanh khăng khăng nói mình không bị thương, nhưng mọi người chỉ coi hắn đang khoác lác. Thế mà bây giờ nhìn lại, hình như là thật sự không bị thương?
Ân Minh Ngọc đã chấn kinh đến mức không biết nên nói gì. Thế giới quan yếu ớt của nàng lại một lần nữa sụp đổ. Thế giới này vẫn là một thế giới bình thường sao? Thần Vương kia mà, đâu phải mèo chó, Lữ Thiếu Khanh làm sao có thể không bị thương mà lại giết được bọn chúng chứ? Hắn cũng đâu phải Tiên Đế, làm sao làm được đến mức này?
Quản Vọng thì nghĩ nhiều hơn Ân Minh Ngọc. Ánh mắt lão lóe lên, trong đầu đã bắt đầu não bổ cho Lữ Thiếu Khanh. Trước kia, lão từng đọc qua trong tiểu thuyết, những nhân vật chính kia đều sẽ có được một phen kỳ ngộ, trên người đều mang theo vài món đồ vật đặc biệt. Thiên tài địa bảo, linh đan diệu dược chẳng hạn. Ừm, chắc chắn là như vậy. Nếu không khó mà giải thích được.
Sau khi cảm thấy mình đã đoán đúng, Quản Vọng khôi phục lại bình tĩnh, không kinh ngạc như đồ đệ của mình. Lão nhìn sâu một cái Lữ Thiếu Khanh, không dây dưa vào vấn đề này mà hỏi: "Tiểu tử, tiếp theo ngươi có tính toán gì không?"
Nhìn thấy miệng Lữ Thiếu Khanh hơi hé ra, cái cảm giác quen thuộc đó khiến Quản Vọng lập tức hét lớn một tiếng: "Không được nói để ta đoán!"
"Ồ!" Lữ Thiếu Khanh kêu khẽ một tiếng, sau đó lại nằm xuống.
Nửa ngày sau cũng không thấy tiếng động gì, Quản Vọng rất muốn đi tới đạp một cước, đạp Lữ Thiếu Khanh từ trên cây xuống.
"Tiểu tử ngươi đây là có ý gì?" Quản Vọng thở phì phò quát lên.
Lữ Thiếu Khanh uể oải nói: "Không nói cho ngươi!"
"Nương!" Quản Vọng phát điên, suýt chút nữa thì bùng nổ. "'Không nói cho ngươi' cũng khiến người ta phát điên y như 'ngươi đoán' vậy. Ngươi không phải muốn biết vị trí Tầng Mười rơi xuống sao? Vậy được thôi, tự ngươi đi tìm đi..."
Lữ Thiếu Khanh nghe xong, vội vàng kêu lên: "Ấy ấy, đây không phải là nói đùa với ngươi sao? Sao ngươi lại sốt ruột thế?"
Tầng Mười đã rơi xuống Tiên Giới, Lữ Thiếu Khanh cần phải đi tìm lại bộ xương cốt bị trấn áp kia. Tiên Giới rộng lớn như vậy, một mình hắn đi tìm, trời mới biết sẽ tìm tới bao giờ. Thiên Cơ Báo của Quản Vọng thì có thể giúp được ân lớn. Các cộng tác viên dưới trướng Quản Vọng trải rộng khắp Tiên Giới, tìm ra sẽ dễ dàng hơn nhiều.
"Nói cho ta, bước tiếp theo ngươi muốn làm gì?" Quản Vọng cần phải biết Lữ Thiếu Khanh sẽ đi đâu tiếp theo, để lão còn đi theo. Đối với Thiên Tuyển Chi Tử này, lão muốn đi theo để đào bới tin tức lớn.
"Được thôi, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một chuyện!" Lữ Thiếu Khanh lộ ra hàm răng trắng sáng.
"Chuyện gì?"
Lữ Thiếu Khanh đối với Quản Vọng đưa tay ra: "Ngươi hủy giường của ta, thì đền cho ta..."
Đề xuất Voz: Chuyện tình 2 năm trước