Chương 2933: Dung nhập giữa thiên địa
Lữ Thiếu Khanh bố trí hơn mười tòa trận pháp, bao gồm trận phòng ngự, sát phạt, ẩn nấp và các loại trận pháp hỗ trợ khác.
Nhìn Lữ Thiếu Khanh bố trí nhiều trận pháp như vậy, Kế Ngôn nhíu mày: "Ngươi muốn độ kiếp sao?" Hắn hiểu rằng đây không phải chuyện đùa, Lữ Thiếu Khanh đang chuẩn bị cho một trận đại chiến.
"Đến lải nhải với đại ca thôi," Lữ Thiếu Khanh bận rộn không ngẩng đầu đáp. "Lên đây đã lâu mà đại ca chẳng lên tiếng một tiếng, lòng đệ đệ ta rất đỗi mong nhớ."
"Ngươi có mấy phần nắm chắc?" Kế Ngôn chẳng cần hỏi cũng rõ hành động lần này nguy hiểm tột cùng.
"Không biết rõ." Lữ Thiếu Khanh không kiên nhẫn: "Ngươi không giúp thì đừng ở đó làm phiền ta. Đi một bên!"
Kế Ngôn không nói thêm lời nào. Hắn sẽ không khuyên can Lữ Thiếu Khanh; mọi quyết định của đệ đệ, hắn đều sẽ ủng hộ.
Mấy ngày sau, khi Lữ Thiếu Khanh đã bố trí xong xuôi trận pháp, Kế Ngôn thấy đệ đệ chuẩn bị thỏa đáng, liền hỏi: "Cần ta làm gì?" Bảo rằng không lo lắng, thì hẳn là lời dối trá.
"Ngươi chỉ cần đừng để ai đến quấy rầy ta là được, những chuyện khác ngươi chẳng giúp được gì đâu!"
Kế Ngôn nhìn Lữ Thiếu Khanh, rồi gật đầu, không nói thêm lời nào. Giữa hai huynh đệ sư môn, nào cần nói nhiều lời? Cả hai đều rõ ràng tâm ý đối phương.
Lữ Thiếu Khanh tiến vào trận pháp, ngồi xếp bằng, đưa trạng thái bản thân đạt tới hoàn mỹ nhất. Sau đó, hắn chậm rãi nhắm mắt. Hơi thở toàn thân trở nên bình tĩnh và kéo dài. Khí tức tiên hồn trong thể nội khuếch tán, bắt đầu dung nhập vào giữa thiên địa.
Ở phía xa, Kế Ngôn giờ phút này đã không còn cảm nhận được khí tức của Lữ Thiếu Khanh. Lữ Thiếu Khanh phảng phất đã biến mất vào trong thiên địa.
"Keng!" Vô Khâu kiếm tuốt vỏ, lóe ra hàn quang. Vô Khâu đứng trên bờ vai Kế Ngôn, khuôn mặt nhỏ nghiêm nghị.
Kế Ngôn đã làm tốt vạn toàn chuẩn bị. Một khi có bất kỳ thứ gì đến quấy nhiễu, hắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào mà oanh sát chúng.
Lữ Thiếu Khanh lúc này đã triệt để dung nhập vào giữa thiên địa, hắn giờ phút này đã trở thành một bộ phận của thiên địa. Cảm giác này Lữ Thiếu Khanh không xa lạ gì, trước đó hắn đã từng trải qua. Dung nhập một phương thiên địa, trở thành một bộ phận của thiên địa.
Thậm chí, trong thế giới rộng lớn của hắn, hắn còn trở thành Chúa Tể. Thông thiên triệt địa, không gì làm không được, hắn có cảm giác mình chính là thế giới, thế giới chính là hắn.
Tại Tiên Giới nơi này, hắn giống một người đứng xem, lạnh lùng nhìn xem tất cả.
Lữ Thiếu Khanh giữ vững tâm thần, duy trì thanh tỉnh, trái tim không chút rung động, không vui không buồn, du đãng giữa thiên địa. Hắn thấy được rất nhiều, cũng biết rõ rất nhiều. Thậm chí, hắn còn có thể cảm thụ được ý chí sinh mệnh của Tiên Giới.
Nhưng hắn không quấy nhiễu, hắn chỉ muốn dung hợp ở cấp độ sâu hơn. Có thể cảm thụ được hỉ nộ ái ố của Tiên Giới.
Ý thức của Lữ Thiếu Khanh lướt qua thiên địa, hắn như một du tử xuyên toa giữa thiên địa. Mọi thứ ở Tiên Giới đều thu hết vào mắt hắn: Đọa Thần quái vật tứ ngược, các Tiên Nhân kêu rên, Tiên Giới sinh vật sợ hãi, vân vân.
Thế nhưng, hồi lâu sau, hắn không tìm được nửa điểm manh mối nào. Lữ Thiếu Khanh có chút nóng nảy; cứ thế này cho dù đến tận thế hắn cũng không gặp được đại ca đâu.
Câu thông thiên địa, câu thông thiên địa ở cấp độ sâu hơn, làm thế nào để câu thông? Lữ Thiếu Khanh khó có thể lý giải. Nhưng loại chuyện này, hắn cho dù có hỏi tiểu đệ ma quỷ cũng vô dụng, tất cả đều phải dựa vào chính mình.
Nóng vội một hồi về sau, Lữ Thiếu Khanh lại lần nữa khôi phục tỉnh táo.
Cấp độ sâu hơn để câu thông sao? Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên nghĩ đến lời tiểu đệ ma quỷ đã nói. Hắn hiện tại giống một người đứng xem, nhìn xem chuyện xảy ra ở phương Đông thiên địa này, thờ ơ, đặt mình ngoài cuộc.
Hẳn là phải tan vào đó? Lữ Thiếu Khanh lẩm bẩm trong lòng.
Cùng thiên địa dung hợp, đây không phải chuyện dễ dàng. Một khi không cẩn thận, dễ dàng lạc lối, rốt cuộc không thể quay về, triệt để trở thành một bộ phận của thiên địa, cuối cùng bị thiên địa thôn phệ.
Mà ý nghĩ này vừa xuất hiện, liền không còn cách nào ức chế. Lữ Thiếu Khanh cũng không cân nhắc quá nhiều. Đã làm người ngoài cuộc không được, vậy thì làm người trong cuộc. Muốn làm thì làm.
Lữ Thiếu Khanh tiến thêm một bước chính là buông lỏng tâm thần, cùng thiên địa dung hợp. Ý thức của hắn khuếch tán, sau đó đụng phải một tầng trở ngại nhẹ nhàng, như là lực cản nhỏ xíu khi xuống nước và vừa tiếp xúc với mặt nước.
Xuyên thấu lực cản về sau, Lữ Thiếu Khanh cảm giác được một trận mơ hồ, sau một khắc, ý thức của hắn đột nhiên kéo cao, xông thẳng chân trời. Đến khi hắn ổn định lại, đã là nhìn xuống phía dưới đại địa. Trận pháp hắn bố trí một mắt hiểu rõ, Kế Ngôn đang ngồi xếp bằng ở nơi xa cũng xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Ánh mắt trông về phía xa, mọi thứ trong thiên địa đều thu hết vào mắt. Lần này, so với lúc hắn xuyên toa giữa thiên địa vừa rồi, nhìn càng thêm rõ ràng, biết đến càng nhiều.
Giờ phút này, hắn tựa hồ trở thành ý chí của Tiên Giới. Hỷ nộ ái ố của Tiên Giới hắn đều cảm thụ được. Tiên Giới tao ngộ, khiến hắn cũng đi theo bi thương. Bất quá, đồng thời với bi thương, hắn còn cảm nhận được một cỗ sợ hãi cùng phẫn nộ.
Ngay sau đó, một cỗ hấp lực truyền đến. Ý chí Tiên Giới muốn tiêu diệt ý chí không thuộc về nó. Lữ Thiếu Khanh lần theo đi, tìm được ý chí Tiên Giới.
Khi ý chí Tiên Giới tiếp xúc với Lữ Thiếu Khanh, sự sợ hãi và phẫn nộ càng tăng lên. Lữ Thiếu Khanh biết rõ vì sao ý chí Tiên Giới lại phẫn nộ. Lữ Thiếu Khanh đối với ý chí Tiên Giới phóng xuất ra thiện ý: "Đừng sợ, ta là người tốt! Ta tới đây là muốn tìm đại ca..."
Trong trạng thái giao hòa, không cần quá nhiều giải thích, ý nghĩ song phương rõ ràng minh bạch. Ý chí Tiên Giới rất nhanh bình tĩnh trở lại, đồng thời cũng để cho Lữ Thiếu Khanh biết cách tìm đại ca.
Không phải là dung nhập, mà là muốn thôn phệ. Lữ Thiếu Khanh minh bạch, thiên đạo là ý chí tối cao của thế giới. Nếu như hắn muốn thôn phệ, liền sẽ khiến thiên đạo cảm nhận được uy hiếp. Như virus trong thể nội, đến lúc đó tự nhiên sẽ sinh ra kháng thể để thanh trừ con virus này. Các tu sĩ vượt qua thiên kiếp cũng là ý nghĩa này.
Biết phải làm sao về sau, Lữ Thiếu Khanh cũng không nói nhảm, lập tức hành động. Hắn bắt đầu thôn phệ lấy quy tắc thiên địa, cướp đoạt để bản thân sử dụng. Hắn còn thôn phệ lấy năng lượng giữa thiên địa, như một tên cường đạo xông vào dân trạch điên cuồng cướp đoạt tất cả.
Không bao lâu!
Ầm ầm!
Thiên địa chấn động, vô số đạo thiểm điện rơi xuống, trong nháy mắt che mất trận pháp của Lữ Thiếu Khanh. Trong vô tận thiểm điện, một đạo ý thức âm lãnh giáng lâm...
Đề xuất Tiên Hiệp: Đại Tấn Đệ Nhất Bát Sắt