Hân Tuyết ngây người tại chỗ, tận mắt chứng kiến Sở Mộ tàn nhẫn đoạt mạng Tào Dịch, trong lòng nàng dâng lên một nỗi rung động khôn tả. Nàng chỉ là một Hồn Đồ, Hồn sủng trong tay vỏn vẹn có Thanh Nhãn Quái ba đoạn, Thanh Yểm Ma hai đoạn và Hỏa Tinh Linh ba đoạn. Thế mà, chỉ sau một năm, Sở Mộ từ Thanh Yểm Ma đảo trở về đã khống chế được hai Hồn sủng cấp chiến tướng, thậm chí còn có thể đánh bại Tào Dịch – một tồn tại sừng sững như ngọn núi cao ngất trong mắt Hân Tuyết.
"Tào Dịch đã chết, thật sự đã chết rồi."
Tào Dịch đối với Hân Tuyết chính là cơn ác mộng kinh hoàng nhất. Giờ đây, nhìn thấy tên ma quỷ ấy bị giết chết, hơn nữa còn dưới tay Sở Mộ, nàng có cảm giác như đang nằm mơ chưa tỉnh.
Sở Mộ liếc nhìn Hân Tuyết, cũng không quá để tâm đến nữ nhân này. Hắn hờ hững thu hồi Hồn hạch của Phong Bạo Tinh Linh và Thanh Yểm Ma vào người. Sở Mộ sẽ không bỏ qua những vật phẩm giá trị trên thi thể Tào Dịch, hai tay nhanh chóng lục soát một lượt. Điều khiến Sở Mộ bất ngờ là trên người Tào Dịch còn có hai tờ quyển trục. Trước đó, hắn đã thu được một tờ từ chỗ Hân Tuyết, vậy là giờ đây Sở Mộ đã có tổng cộng bảy tờ quyển trục.
Ngoài quyển trục, Sở Mộ còn phát hiện trên người Tào Dịch có Hồn tinh cấp ba hai thuộc tính Hỏa và Lôi. Một Hồn tinh đơn thuộc tính cấp ba đã có giá trị năm ngàn kim tệ, Hồn tinh hai thuộc tính thì phải trên bảy ngàn kim tệ. Coi như Sở Mộ đã thu được một khoản không nhỏ. Trong một năm qua, Sở Mộ đã tìm được không ít Hồn tinh từ đám tù nhân, hắn đoán chừng gia sản của mình đã tăng lên khoảng mười vạn kim tệ. Mười vạn kim tệ hẳn là đủ để mua một khối Hồn tinh cấp năm hai thuộc tính Hỏa và Thú. Chờ đến lúc rời khỏi nơi này, Sở Mộ tự nhiên sẽ dùng toàn bộ số tiền kiếm được cho Hồn sủng. Dù xảy ra bất kỳ chuyện gì, tăng cường thực lực Hồn sủng luôn là chính đạo.
Ngoài ra, trên người Tào Dịch không còn vật gì có giá trị nữa. Sở Mộ chậm rãi nhìn vào quyển trục, lúc này cái tên Tào Dịch đã mờ dần rồi ảm đạm. Sau đó, hắn đi theo phương hướng vào sâu trong rừng.
"Đợi..." Hân Tuyết lập tức đuổi theo Sở Mộ.
"Chuyện gì?" Sở Mộ quay đầu nhìn sang thiếu nữ kia.
Trên thực tế, Sở Mộ cũng có dục vọng đối với thân thể Hân Tuyết, chẳng qua không biết tại sao mỗi khi hắn mơ màng, trong đầu bỗng nhiên hiện ra hình dáng một thiếu nữ. Nàng đứng trên boong thuyền đón gió, ánh mắt u buồn nhìn mặt biển đẹp mê hồn.
"Mang... mang ta đi với. Ta chỉ muốn sống sót, ngươi muốn ta làm gì, ta cũng có thể đáp ứng. Van ngươi..." Hân Tuyết kéo tay Sở Mộ, cố ý dán sát thân thể vào, hy vọng có thể kích thích hứng thú của Sở Mộ.
Hân Tuyết biết hiện tại mình rất khó sống sót nếu không dựa vào người khác. Lúc ban đầu, thực lực Sở Mộ chỉ ngang với nàng, nhưng bây giờ đã hoàn toàn thay đổi một trời một vực. Nàng biết rõ một nam nhân như vậy nhất định có hy vọng sinh tồn rất cao. Nếu như mình cam nguyện làm nô tỳ, sẽ có một chút hy vọng sống sót rời đi. Chỉ cần vượt qua cửa ải lần này, vẫn tiếp tục đi theo hắn thì cuộc sống trong tương lai nhất định sẽ hoàn toàn thay đổi.
Hân Tuyết cảm thấy Sở Mộ là hy vọng duy nhất, không chỉ là sống sót mà còn là ý nghĩ đổi đời. Đối mặt với hy vọng mong manh như thế, nữ nhân này có thể hy sinh bất cứ thứ gì. Huống chi, Hân Tuyết vốn không bài xích Sở Mộ, thậm chí còn phát sinh hảo cảm với thực lực cường đại khi Sở Mộ chiến đấu. Chỉ sợ Sở Mộ đối xử thô bạo với nàng hơn cả Tào Dịch cũng không có bất kỳ oán hận nào.
"Ta van ngươi đó, bất kể làm gì, ta cũng nguyện ý." Hân Tuyết ôm lấy cánh tay Sở Mộ càng lúc càng chặt.
Sở Mộ xuất thân từ gia đình quý tộc, tiểu nha hoàn hầu hạ bên cạnh hắn đều là mỹ nữ, tuyệt đối không hề thua kém Hân Tuyết. Mặc dù mấy ngày nay sinh tồn cực khổ làm cho dục vọng trong lòng hắn điên cuồng thiêu đốt, nhưng cũng không đến nỗi bụng đói ăn quàng.
"Sinh tử của ngươi không liên quan tới ta, ta cũng không thích mang theo một gánh nặng. Không giết ngươi đã là vận may của ngươi rồi." Sở Mộ đẩy cánh tay Hân Tuyết ra, hờ hững xoay người bước đi. Băng Không Tinh Linh cũng từ từ bay theo sau lưng hắn.
Hân Tuyết không có ý định buông tha cơ hội lần này, tôn nghiêm và liêm sỉ đối với nàng đã không còn trọng yếu, tính mạng mới là thứ quan trọng nhất. Sở Mộ lại không có thói quen thương hương tiếc ngọc, nhất là hắn vốn cực kỳ bài xích với hạng phụ nữ chuyên dùng vẻ bề ngoài mê hoặc đàn ông.
"Nếu còn đi theo ta, Băng Không Tinh Linh sẽ biến ngươi thành tượng đá." Sở Mộ vẫn đi về phía trước, không thèm nhìn Hân Tuyết chút nào.
"Đinh!" Băng Không Tinh Linh chắc chắn không hiểu cách thương tiếc nữ nhân. Trong lòng Sở Mộ sinh ra bài xích thì nó cũng bắt đầu bài xích. Nhìn thấy Hân Tuyết lại muốn đi theo, nó lập tức bay tới trước mặt nàng, hàn khí trên người phóng ra ào ạt, không cho phép Hân Tuyết tới gần thêm nửa bước.
Hàn khí tiếp cận khiến cho Hân Tuyết phải ngừng cước bộ, ánh mắt nhìn vào bóng lưng cao ngạo của Sở Mộ dần dần đi xa. Lúc này Hân Tuyết mới hiểu tại sao ban đầu Đinh Vũ nói với nàng như vậy. Nàng chỉ có thể hối hận khi còn ở Thanh Yểm Ma đảo không nhìn ra tiềm lực của Sở Mộ, mà Đinh Vũ có nhãn lực tốt hơn nàng nhiều lắm.
Khi thấy Hân Tuyết, Sở Mộ tự nhiên sẽ nghĩ tới Đinh Vũ. Hoàn toàn đối lập với Hân Tuyết, Đinh Vũ không chỉ thông minh hơn mà nàng còn biết cách giữ cho mình trong sạch. Dịch giả tương đương với nô lệ, rất nhiều thiếu nữ đều bị đám chấp sự lăng nhục. Đinh Vũ thông minh nhưng nàng chưa bao giờ có ý nghĩ bán mình. Thậm chí nàng còn che giấu nhan sắc, cho dù là vóc người hay dung mạo đều bị thay đổi tất cả. Sở Mộ từng sống cùng phòng với Đinh Vũ, chỉ có Sở Mộ biết Đinh Vũ thật ra là một nữ tử rất đẹp, còn đẹp hơn Hân Tuyết nhiều lắm. Nhưng mà nàng hiểu được phương pháp che giấu vẻ bề ngoài, hiểu được cách nội liễm. Chính vì những điều đó cho thấy nàng mới đúng là người thông minh, và nàng đã thành công tránh khỏi ánh mắt tham lam của đám chấp sự.
Chậm rãi đi dọc theo đường ven biển, nhìn cơn mưa lất phất rơi xuống đại dương, Sở Mộ bắt đầu nghĩ tới thiếu nữ che mặt kia. Thần bí, cao quý, ưu mỹ, nàng mang cho Sở Mộ cảm giác hoàn toàn khác hẳn. Hân Tuyết căn bản không thể nào so sánh được.
"Rời khỏi Tù đảo, tiến vào tầng lớp cao hơn của Yểm Ma cung, có lẽ sẽ nhìn thấy nàng. Rốt cuộc nàng là một người như thế nào?" Sở Mộ tự nhủ trong lòng. Hắn không thể không thừa nhận mình đã phát sinh cảm giác tò mò và quan tâm đến thiếu nữ thần bí kia. Chẳng qua là Sở Mộ biết chính mình còn chưa cùng một cấp bậc với người ta. Nếu không thể thay đổi số phận thì hắn vĩnh viễn không thể nào có khả năng nói chuyện ngang hàng với nàng.
Đề xuất Tiên Hiệp: Cửa Hàng Sủng Thú Siêu Thần