Logo
Trang chủ

Chương 125: Ngươi thật sự không có hứng thú? (Thượng, Hạ)

Đọc to

Băng Tinh Linh của Sở Trữ quyết đoán thi triển kỹ năng đóng băng, gia cố thêm sức mạnh cho Băng Liên và Băng Kiếm, đồng thời làm tê cứng thân thể Ngô Vĩ Cự Nham Ma. Dù bất kỳ kỹ năng đơn lẻ nào cũng không thể hoàn toàn khống chế Ngô Vĩ Cự Nham Ma, nhưng khi tất cả kỹ năng tăng cường chồng chất lên nhau, kết hợp vô cùng xảo diệu, năng lực hạn chế đã được gia tăng đáng kể trên phạm vi rộng lớn. Đến lúc này, Ngô Vĩ Cự Nham Ma vốn nổi danh với sức mạnh cuồng bạo cũng không còn cách nào nhúc nhích.

“Ám Thực.” Độc tố trên người Ngô Vĩ Cự Nham Ma vừa được giải trừ, Ám Tinh Linh lại thi triển kỹ năng hủ thực, tiếp tục ăn mòn tầng khải giáp và làn da của nó. Các loại kỹ năng hạn chế đồng loạt thi triển đã khống chế hoàn toàn con quái vật khổng lồ này, sau đó là quá trình giày xéo nghiêng về một phía. Vô số kỹ năng phá hoại nối đuôi nhau ập xuống không ngừng nghỉ.

Hơn mười Hồn sủng đua nhau thi triển kỹ năng. Trong số đó, năm Hồn sủng đã chuẩn bị chú ngữ từ khá lâu, giờ đây có đủ thời gian để dốc toàn lực mà không cần tính toán, mục tiêu duy nhất là dứt điểm càng sớm càng tốt.

Song Miện Diễm bốc cháy kịch liệt, Miện Diễm Cửu Vĩ Viêm Hồ thi triển kỹ năng Thiên Diễm Lễ với lực sát thương kinh khủng nhất. Ám quang dần dần ngưng tụ trong miệng Dạ Lôi Mộng Thú, thời gian chuẩn bị càng lâu thì uy lực Tử Quang càng kinh khủng. Trên đầu Băng Không Tinh Linh, mười bảy thanh Băng Kiếm huyễn hóa thành ba mươi bốn thanh, nhẹ nhàng phiêu động. Hai tròng mắt Diễm Vĩ đã hóa thành lửa đỏ, từng làn khí nóng bắt đầu tụ tập, uy lực Nộ Viêm vượt qua giới hạn bình thường. Một Hồn sủng Băng hệ vô danh chậm rãi niệm chú ngữ, từ độ cao năm mươi thước trên không trung đột nhiên xuất hiện một đạo Băng Trùy to như núi. Theo thanh âm chú ngữ dần dần kéo dài, kích thước Băng Trùy càng lúc càng lớn.

Băng Tinh Linh – Hàn Băng Vũ, Lôi Đình Tinh Linh – Lôi Điện Mãng, Ám Tinh Linh – Ám Thúc, Ban Lan Ma Hổ – Ảnh Trảo, Thủy Nguyệt – Cuồng Hống. Tất cả kỹ năng đồng thời ngưng tụ, tỏa ra sắc thái rực rỡ muôn màu, tạo nên cảnh tượng hoành tráng và mỹ lệ không gì sánh nổi.

“Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ~~~!”

Thiên Diễm Lễ bùng nổ đầu tiên, nở rộ khắp không gian, kéo theo tất cả kỹ năng khác nổ tung ầm ầm trên người Ngô Vĩ Cự Nham Ma. Luồng khí lưu hỗn loạn càn quét bốn phía, cuốn lên tro bụi mù mịt. Lực lượng phá hoại kinh khủng tột độ, tất cả kỹ năng đồng loạt đánh vào một vị trí, nhất thời tạo nên một trận phong ba bão táp điên cuồng. Các loại năng lượng bạo tạc tàn phá thân thể tám đoạn của Ngô Vĩ Cự Nham Ma một cách thê thảm. Bắt đầu từ cái đuôi bị cắt rời, sau đó là chân, thân, ngực, cổ của nó cũng bị xé toạc thành từng đoạn. Cuối cùng, hết thảy mọi thứ đều bị lực lượng cuồng bạo hủy diệt triệt để, không còn sót lại chút gì.

Đại địa chấn động kịch liệt, tộc quần Thôn Tinh Lang sống gần đó kinh hoảng tru lên mấy tiếng, rồi bắt đầu chạy trốn về nơi xa. Vùng đất đá lởm chởm đường kính ba trăm thước bị hơn mười kỹ năng oanh tạc biến thành phế tích. Nếu đứng từ đằng xa nhìn lại, chỉ có thể thấy tro bụi và khói lửa ngập trời. Vị trí Ngô Vĩ Cự Nham Ma bị vây khốn hoàn toàn biến dạng. Con yêu thú bá chủ chiếm giữ cấp sáu Hàn Đàm đành phải ngậm ngùi kết thúc tính mạng tại nơi đây.

“Vù vù vù vù!” Gió lớn hỗn loạn tiếp tục thổi quét dưới bầu trời đêm, mây đen dần tản ra, khói bụi tiêu tán.

“Uỳnh uỳnh uỳnh!” Trạng thái chấn động kéo dài thật lâu, thanh âm vang dội từ vách núi phản xạ lại vẫn không ngừng đập vào tai mọi người, gây đau rát.

Sở Hưng, Sở Trữ cùng Diệp Khuynh Tư đứng yên tại chỗ, ánh mắt thất thần nhìn xuống cái hố đen thui hồi lâu. Hồn sủng cấp thống lĩnh tám đoạn ba giai đã được cường hóa, bá chủ cấp sáu Hàn Đàm, giờ đây đã biến thành từng mảnh đá vụn nằm rải rác khắp nơi. Sở Hưng và Sở Trữ thậm chí không dám tin rằng ngày hôm nay mình lại có thể giết chết một Hồn sủng cường đại đến vậy.

“Vụt vụt!” Trong khi hai người còn đang rung động vì lực lượng kỹ năng kết hợp, đột nhiên hai thân ảnh từ đằng sau nhanh chóng lao ra, xuyên qua khí lưu hỗn loạn nhào tới chỗ cái hố. Sở Hưng và Sở Trữ không kịp phản ứng trước tình huống đột ngột này, nhưng Diệp Khuynh Tư đã nhìn thấy một điểm sáng lóe lên bên dưới cái hố.

Khói bụi theo cuồng phong tản đi. Đến khi Sở Hưng và Sở Trữ khôi phục lại tinh thần, họ nhận ra tình huống có chút dị thường. Cách hai người năm mươi thước, Sở Mộ và Diệp Hoàn Sinh đang nhìn chằm chằm lẫn nhau. Nếu nhìn kỹ hơn, sẽ thấy Sở Mộ và Diệp Hoàn Sinh đồng thời tỏa ra khí tức trầm trọng, tạo thành hai luồng lực lượng vô hình va chạm kịch liệt.

Sở Hưng nhanh chóng ý thức được vấn đề. Sở Trữ lại âm thầm khó hiểu vì hành động quỷ dị của hai người kia. Nhưng khi họ nhìn thấy một tia sáng màu nâu đen lóe lên giữa Sở Mộ và Diệp Hoàn Sinh, họ mới đột nhiên ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Sau đó, cảm giác mừng rỡ như điên dâng trào trong tâm khảm.

Diệp Khuynh Tư vốn hiểu rõ tính tình ca ca mình, chậm rãi lùi lại mấy bước, giữ vững khoảng cách với Sở Hưng và Sở Trữ.

Hồn tinh. Một viên Hồn tinh cấp tám xuất hiện ngay sau khi Hồn sủng cấp thống lĩnh tám đoạn đã cường hóa tử vong. Quang mang tràn đầy mị lực lấp lánh, một viên Hồn tinh trị giá liên thành nằm ngay dưới cái hố kia.

Ngô Vĩ Cự Nham Ma là Hồn sủng cấp thống lĩnh tám đoạn, trong quá trình trưởng thành lột xác nhất định đã từng cắn nuốt không ít linh vật Nham hệ. Loại Hồn sủng đã cường hóa thế này sẽ có tỷ lệ xuất hiện hồn tinh cao nhất, bởi vì thôn phệ linh vật giúp cho hồn hạch dần dần biến hóa về chất. Ngô Vĩ Cự Nham Ma có thể nói là Hồn sủng Nguyên Tố hệ thuần túy, ngưng kết ra Hồn tinh cấp tám cũng là Hồn tinh Nham hệ thuần túy nhất. Nó là linh vật cường hóa hoàn mỹ nhất dành cho Hồn sủng Nham hệ.

Hồn tinh ngang cấp sẽ dựa theo phương thức này để định đoạt ưu khuyết, dưới tình huống thuộc tính càng tinh khiết thì giá trị càng cao. Mà Hồn sủng Nguyên Tố giới không bao giờ gia tăng những thuộc tính khác, ví như Nham Vẫn Tinh Linh chỉ đi một đường cường hóa bằng Hồn tinh Nham hệ. Vì thế, Hồn tinh thuộc tính thuần túy của bất kỳ hệ nào cũng có giá trị cực cao. Hiển nhiên, Ngô Vĩ Cự Nham Ma có Nham thuộc tính vô cùng tinh khiết, Hồn tinh cấp tám loại này tất nhiên có giá trị vượt qua ngàn vạn kim tệ, đại khái nằm giữa khoảng 1500 vạn và 2000 vạn.

Sở Mộ có một cái Hồn giáp cấp sáu giá trị là 500 vạn kim tệ, giá trị Hồn trang tiến công toàn thể cấp sáu là 1000 vạn kim tệ. Từ đó có thể nhận ra Hồn tinh cấp bậc này có ý nghĩa phi phàm như thế nào.

“Này, người đồng đạo, ta đã nói chúng ta chung một nghề mà. Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi là ta đã biết rồi.” Diệp Hoàn Sinh cười cười tà mị, ánh mắt nhìn vào ba Hồn sủng của Sở Mộ tràn đầy ý vị.

Thật ra trong lòng Diệp Hoàn Sinh đang âm thầm kinh hãi. Bởi vì trong quá trình chuẩn bị, xung phong và bộc phát chiến đấu, cái tên Sở Thần này hành động nối liền một mạch, hoàn toàn không có một chút đứt quãng hay trì trệ nào, biểu hiện ưu tú như thế hình như còn tốt hơn hắn vài phần. Băng Không Tinh Linh ở phía sau khống chế tình hình trận chiến, Hồn sủng Hồ tộc cận thân tác chiến công phá phòng ngự của Ngô Vĩ Cự Nham Ma, Dạ Lôi Mộng Thú dung nhập vào trong bóng tối thi triển mộng cảnh hạn chế đối phương. Sau đó, Băng Không Tinh Linh bay lùi về phía sau liên tục thi triển kỹ năng Băng hệ. Nhưng lúc này, ba Hồn sủng của Sở Mộ xếp thành hình tam giác trận, âm thầm niệm chú ngữ chuẩn bị bộc phát một kích mạnh nhất.

“Phản ứng của ngươi cũng rất nhanh.” Sở Mộ nhếch miệng cười khẩy, ánh mắt quét về phía ba Hồn sủng của Diệp Hoàn Sinh có phần tán thưởng. Hồn sủng Băng hệ vô danh ở phía sau đã chuẩn bị kỹ năng hạn chế, Diễm Vĩ tám đoạn sở hữu Yêu Hỏa Tà Diễm đã sớm khóa chặt Mạc Tà, Ban Lan Ma Hổ sáu đoạn tùy thời có thể lao ra tấn công chính diện.

Diệp Hoàn Sinh đã bố trí chiến cuộc hoàn mỹ trong một đoạn thời gian cực ngắn, thậm chí Sở Mộ vẫn có thể nhìn ra người này đã ngậm chú ngữ trong miệng, tùy thời đều có thể triệu hồi ra chủ sủng cường đại hơn.

“Ta có thể đoán được, ngoại trừ con tiểu hồ ly ra, ít nhất ngươi khẳng định còn có một chủ sủng khác chưa triệu hoán. Thật ra ta cũng vậy, ngoại trừ Hiên ra, Diễm Vĩ và Ban Lan Ma Hổ không phải là chủ sủng của ta. Nhà ngươi còn có hai tên ca ca, ta còn có một muội muội. Nếu chúng ta đánh nhau thì khả năng lưỡng bại câu thương tương đối lớn, chẳng bằng tiến hành giao dịch đi, huynh muội chúng ta nhận lấy hồn tinh. Cấp sáu Hàn Đàm thuộc về ba huynh đệ các ngươi.” Diệp Hoàn Sinh híp mắt lại thành một đường chỉ nhỏ, trầm giọng nói.

Sở Mộ nhìn thoáng qua Sở Hưng và Sở Trữ, sau khi thấy bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu thì hơi yên lòng, rồi lại cố ý nhìn lướt qua Diệp Khuynh Tư. Thái độ Diệp Khuynh Tư đặc biệt trấn định, thậm chí làm cho người ta có cảm giác y như là khoanh tay đứng nhìn, nhưng Sở Mộ có thể khẳng định chỉ cần chiến hỏa thiêu đốt lên, Hồn sủng của nàng nhất định sẽ buông thả kỹ năng đầu tiên.

“Cấp sáu Hàn Đàm không biết có bao nhiêu nước suối, chúng ta nhận viên hồn tinh này. Toàn bộ Hàn Đàm thuộc về huynh muội các ngươi.” Sở Mộ lắc đầu, rõ ràng là không có ý nhượng bộ.

“Thật là nhức đầu nha! Ta cảm thấy muội muội của ta thật sự thích ngươi, như vậy đi, ta giao luôn muội muội của ta cho ngươi, còn hồn tinh thuộc về ta?” Diệp Hoàn Sinh cười cười nói.

Diệp Khuynh Tư trợn tròn mắt nhìn sang cái tên ca ca cà chớn kia. Mặc dù đã biết hắn không thể nào bán mình cho người ta, tuy nhiên nàng vẫn nổi giận vì cái tên này đúng là không biết điều, giờ phút này mà còn đùa giỡn được.

“Không có hứng thú.” Vẻ mặt Sở Mộ không hề thay đổi, vô cùng bình tĩnh hồi đáp.

“…” Diệp Hoàn Sinh cũng câm lặng luôn, hắn chỉ muốn dùng phương thức này thử dò xét thái độ Sở Mộ, làm gì lường trước cái tên nam tử này quá mức bình tĩnh đi, đối mặt với muội muội xinh đẹp tuyệt luân của mình mà còn đủ định lực nói ra những lời như vậy.

Hai vành môi Diệp Khuynh Tư bắt đầu run rẩy, trong nháy mắt này nàng thật sự có vọng động triệu hoán chủ sủng của mình ra tát bay hai tên khốn kiếp này đi vài trăm dặm. Nói thật ra, Sở Mộ đúng là không có hứng thú với Diệp Khuynh Tư, từ trước tới giờ bình tĩnh, thong dong đối mặt mọi thứ đã là thói quen của hắn. Mặc dù Diệp Khuynh Tư xinh đẹp, tài trí, ưu nhã lưu lại cho Sở Mộ ấn tượng thật tốt, nhất là lúc nãy nàng còn cứu sống Quang Minh Giác Thú của Sở Hưng. Từ đó, cảm giác của Sở Mộ về nàng cũng dần dần thăng hoa. Chẳng qua là trong nhận thức của Sở Mộ, Diệp Khuynh Tư thiện lương chỉ là biểu hiện ở dưới tình huống tùy thời kết bạn mà thôi. Ở thời điểm gặp phải địch nhân chân chính, lập trường của nàng vô cùng kiên định, đối đãi địch nhân tuyệt đối không từ tâm chút nào.

“Phân chia giá trị đồng đều vậy, ba huynh đệ các ngươi một nửa, huynh muội chúng ta một nửa, Hàn Đàm Tuyền cũng thế.” Diệp Hoàn Sinh thở dài não ruột.

“Phân phối theo đầu người, hồn tinh do ta bảo đảm, Hàn Đàm Tuyền do các ngươi bảo đảm.” Sở Mộ cũng quyết đoán nói ra điều kiện của mình. Linh vật là có hạn, nếu như không tranh không đoạt nhất định sẽ rơi vào tay người khác, Sở Mộ đã hiểu rõ đạo lý này khi tìm cách sinh tồn trên Yểm Ma đảo, vì thế hắn cương quyết không bao giờ nhượng bộ nửa phần.

“Tốt, theo như lời ngươi nói.” Diệp Hoàn Sinh cũng dứt khoát hồi đáp. Hiển nhiên là ba huynh đệ Sở Mộ phân sáu thành, huynh muội bọn họ bốn thành. Diệp Hoàn Sinh đã chấp nhận thỏa hiệp khiến cho Sở Hưng và Sở Trữ thở phào nhẹ nhõm. Dù sao hai người cũng không muốn phát sinh xung đột với hai huynh muội này. Huống chi lúc nãy Diệp Khuynh Tư còn cứu sống Hồn sủng của Sở Hưng, thật sự bọn họ không muốn ra tay đánh nhau.

“Muội muội của ta mang thai, coi như là hai người, vì thế các ngươi một nửa, chúng ta một nửa.” Ngay khi không khí vừa hòa hoãn xuống một chút, Diệp Hoàn Sinh nói một câu nhất thời trấn trụ bốn người, không gian đột nhiên im lặng đến mức đáng sợ.

Trên trán Diệp Khuynh Tư đã bốc lên lửa giận hừng hực rồi, bộ ngực to tròn khẽ phập phồng gợn sóng. Nếu như không phải vì tình hình bây giờ tương đối căng thẳng, Diệp Khuynh Tư chắc chắn sẽ ra lệnh cho Bàn Mộc Linh trói chặt Diệp Hoàn Sinh dưới đất, hung hăng giày xéo một phen cho hả giận, cái tên ca ca này đúng là… quá mức đáng ghét rồi.

“Hồn tinh thuộc về các ngươi bảo đảm, Hàn Đàm Tuyền do chúng ta bảo đảm. Sau khi quay về Hàn Đàm thành đổi thành kim tệ sẽ phân phối theo lời của ngươi.” Diệp Khuynh Tư hít sâu một hơi cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, dùng ngữ khí lạnh như băng nói với Sở Mộ.

“…” Diệp Hoàn Sinh cũng ý thức được lần này đùa giỡn hơi quá rồi, vội vã dùng hồn niệm khuyên giải muội muội mấy câu.

“Muội muội ngoan đừng có để ý lời ta nói làm gì, phân phối theo cách tên kia thì chúng ta rất có thể mất đi 500 vạn kim tệ. Làm như thế chúng ta không hề có lợi, để ta đối phó tên Sở Thần kia, chỉ cần ngươi hạn chế hai tên ca ca của hắn thì toàn bộ mọi thứ sẽ thuộc về chúng ta.” Diệp Hoàn Sinh âm thầm nhắc nhở Diệp Khuynh Tư.

“Dĩ nhiên là ta biết điều đó, nhưng tên Sở Thần kia không dễ đối phó đâu.” Diệp Hoàn Sinh dĩ nhiên biết thực lực Sở Mộ rất mạnh, có thể lấy sức một mình đối kháng chính diện Ngô Vĩ Cự Nham Ma tám đoạn rồi từ từ khống chế cục diện không phải là Hồn sủng sư bình thường có thể làm nổi. Hắn đã nhận ra người này không những gan dạ, sáng suốt mà còn sử dụng kỹ năng thành thạo, nắm giữ thời cơ vô cùng tốt.

“Trước hết hãy nghe ta nói, lúc trước ta và hắn đi tìm kiếm chung quanh gặp phải hai người của La Vực Dương gia. Hắn bảo ta về trước rồi tự mình dẫn dắt hai người kia rời khỏi.” Diệp Khuynh Tư dùng hồn niệm nói với ca ca của mình.

“Ừ, hắn có thể trở lại trong thời gian ngắn như vậy, quả thật là có kinh nghiệm.” Diệp Hoàn Sinh trả lời.

“Đây không phải là trọng điểm.”

“Chứ là cái gì?”

“Đội ngũ La Vực Dương gia đi ra ngoài lịch lãm hẳn là có sáu người, hai người lúc trước đuổi theo hắn căn bản không có trở về đội ngũ.” Diệp Khuynh Tư nói.

“Ý của ngươi là hai người kia đã bị hắn giải quyết?” Diệp Hoàn Sinh lập tức lộ vẻ kinh ngạc.

Diệp Hoàn Sinh nhớ là lúc đó Diệp Khuynh Tư trở lại không lâu, Sở Mộ cũng quay trở lại hang động, hầu như chênh lệch thời gian không nhiều. Khi đó hắn chỉ nghĩ rằng Sở Mộ có Dạ Lôi Mộng Thú thực lực cao cấp thoát khỏi địch nhân hẳn là không thành vấn đề, nhưng không ngờ tới hai thành viên Dương thị gia tộc kia lại bị hắn giải quyết. Khó trách đội ngũ La Vực Dương gia ở đây chỉ còn lại có bốn người, thực lực tổng hợp có phần yếu kém.

“Còn nữa, ngươi có nhớ là khi hắn nói mình có thể triệu hoán ba Hồn sủng, vẻ mặt hai tên ca ca có phần kỳ quái đúng không? Khi đó ta cảm giác hắn và hai tên ca ca đang dùng hồn niệm nói chuyện, hẳn là cố ý ẩn giấu điều gì đó, theo ta thấy hắn không giống linh hồn bị thương, mà triệu hoán ba hồn cũng không phải là tình huống chân thật.” Diệp Khuynh Tư tiếp tục nói ra suy đoán của mình.

“Ý của ngươi là… hắn là… là Hồn Chủ?” Trong lòng Diệp Hoàn Sinh lại càng kinh hãi.

Diệp Hoàn Sinh và muội muội không ngừng đi lịch lãm khắp các địa vực, có thể nói là gặp phải đông đảo cao thủ khắp nơi, trong hàng ngũ thanh niên đồng lứa cũng không có bao nhiêu người là đối thủ của bọn họ. Vốn tưởng rằng chạy đến Nam Vực thành nhỏ, trời xa thì đủ sức quét ngang một cõi. Nhưng không nghĩ tới tùy tiện gặp phải một đội ngũ lại có cao nhân ẩn núp, hơn nữa tuổi tác hình như còn nhỏ hơn huynh muội hắn.

“Khả năng này rất lớn.” Diệp Khuynh Tư hồi đáp.

“Ha hả ha hả, nếu muội muội của ta đã nói như vậy rồi, cứ dựa theo cách đó phân phối đi. Bản thân ta cũng không phải là tục nhân, chủ yếu là cảm thấy các ngươi đáng giá kết giao bằng hữu. Nếu như đã là bằng hữu thì không có cần thiết tính toán chi li như vậy, hồn tinh do ngươi bảo đảm, Hàn Đàm Tuyền do muội muội của ta bảo đảm, còn có vật phẩm trong không gian giới chỉ của bốn người này nữa. Đợi đến lúc trở về thành, chúng ta từ từ chia của.” Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, thái độ Diệp Hoàn Sinh trở nên vô cùng thành khẩn, nếu như Sở Mộ thật sự là Hồn Chủ, vậy thì Diệp Hoàn Sinh sẽ quyết đoán bỏ qua một trận ác chiến, người đời thường nói hòa khí sinh tài mà, phần thắng hơi nhỏ thì không nên đánh cuộc.

Trước đó Sở Mộ đã nhận ra Diệp Hoàn Sinh và muội muội đang dùng hồn niệm trao đổi. Về phần Diệp Hoàn Sinh ăn nói hào sảng quả thực còn không đáng tin bằng Ly lão nhi. Ít nhất Ly lão nhi nói ra còn có vài phần sự thật.

Diệp Hoàn Sinh cười ha ha mấy tiếng, không có tiếp tục đối kháng với Sở Mộ nữa, ra chỉ lệnh cho ba Hồn sủng của mình thối lui ra sau. Diệp Hoàn Sinh đã thối lui, vậy thì Sở Mộ hiển nhiên cũng không cần thiết gây sự làm gì. Sở Mộ cũng nhìn ra được thực lực hai huynh muội này không hề yếu, lỡ may bộc phát chiến hỏa thì phần thắng cũng không lớn. Nếu bị buộc phải kích thích trạng thái Bán Ma thì linh hồn thương tổn càng thêm nghiêm trọng, một viên Hồn tinh cấp tám còn chưa đáng giá để hắn liều mạng như thế.

“Ô ô ô!” Mạc Tà nhảy tới mấy bước, lắc lư cái đuôi khả ái nhặt Hồn tinh cấp tám lên, sau đó vui vẻ nhảy lên trên vai Sở Mộ. Sở Mộ mỉm cười vuốt ve Mạc Tà tỏ ý khen ngợi, cuối cùng mới ném Hồn tinh vào không gian giới chỉ.

“Đi thôi, đi xem cấp sáu Hàn Đàm một chút.” Sở Mộ nhìn thoáng qua Diệp Hoàn Sinh, bộ dạng đã hoàn toàn thay đổi, làm như chưa từng phát sinh chuyện gì hết.

“Ừ, nói không chừng bên đó là một cái ao đầy nước nha!” Diệp Hoàn Sinh gật đầu đồng ý, bề ngoài cũng trấn định như thường.

Sở Mộ khống chế Dạ Lôi Mộng Thú đi ở phía trước, Diệp Hoàn Sinh chạy song song với hắn. Chốc lát sau Diệp Hoàn Sinh bỗng nhiên nhớ tới điều gì, nhỏ giọng hỏi: “Ta hỏi ngươi một vấn đề nghiêm túc, ngươi có thể không cần trả lời.”

“Ừ, ngươi nói…” Sở Mộ gật đầu.

“Ngươi thật sự muốn đánh?”

“Không muốn.”

“Ngươi tên thật là Sở Thần?”

“Không phải…”

“Có phải ngươi đã biết giá trị Hàn Đàm Tuyền nhỏ hơn hồn tinh?”

“Ừ, đại khái chỉ có 1000 vạn kim tệ.” Lúc trước Mạc Tà đã từng xác nhận rồi, nên Sở Mộ mới giằng co không chút do dự như thế.

“…”

“Ngươi thật sự không có hứng thú với muội muội ta?” Sở Mộ quay đầu lại nhìn thoáng qua Diệp Khuynh Tư đi ở đằng sau, nhàn nhạt đáp.

“Ờ!”

“…” Diệp Hoàn Sinh lại câm lặng một trận, cảm thấy cái tên này nhìn như hào hoa phong nhã, bộ dạng lớn lên cũng tương đối đẹp trai. Trên thực tế còn lãnh khốc vô tình hơn cả sơn tặc, ghê tởm nhất chính là thái độ luôn bảo trì bình thản trước sau như một. Từ bề ngoài không thể nào đoán được trong đầu hắn đang dự định chuyện gì cả.

Đề xuất Voz: Kí sự về ngôi nhà đáng sợ
Quay lại truyện Sủng Mị
BÌNH LUẬN
Đăng Truyện