Chủng tộc Thập Túc Ngô Công rõ ràng vượt trội hơn Nguyệt Quang Hồ, lại sở hữu lực công kích cực mạnh. Tiểu Mạc Tà với điều kiện ban đầu kém hơn, không thể có ưu thế. Vì vậy, Sở Mộ phải giúp Tiểu Mạc Tà nhanh chóng tăng cường thực lực trong hai ngày tới. Anh thức đêm nghiên cứu phương thức luyện chế dược tề.
Phương pháp luyện chế Dũ Thảo không quá phức tạp: chỉ cần ngâm nước, làm sạch thân lá, sau đó dùng hồn lực để dược tính dung nhập vào cơ thể Hồn Sủng. Dũ Thảo có hai đặc tính chính: thứ nhất là tự lành vết thương, thứ hai là cường hóa móng vuốt Hồn Sủng. Sở Mộ may mắn có được ba cây Lam Dũ Thảo cao cấp, bởi lẽ giá Dũ Thảo trên thị trường ít nhất cũng là một kim tệ – số tiền đủ để mua một Hồn Sủng trung đẳng.
Ngày thứ hai, Sở Mộ không để Tiểu Mạc Tà luyện tập mà cẩn thận bôi dược tề đã điều chế lên những vết thương ở móng vuốt của nó.
“Ô ~~~!” Tiểu Mạc Tà vươn lưỡi liếm liếm bàn tay Sở Mộ.
“Vết thương này sẽ lành rất nhanh. Dũ Thảo chỉ có bấy nhiêu, không nên lãng phí.” Sở Mộ xoa đầu Tiểu Mạc Tà, cười nói. “Thuốc này có hiệu quả kéo dài khoảng nửa ngày, trong thời gian đó ngươi không nên cử động móng vuốt. Sau đó, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục luyện tập Tê Liệt Trảo.”
“Ô ô ~~!” Tiểu Mạc Tà vui vẻ kêu lên, cọ cọ lưỡi vào mặt Sở Mộ.
“Ngươi nói là luyện tập vào buổi tối ư?” Sở Mộ có chút bất ngờ. Tiểu tử này bề ngoài yếu ớt vậy mà trong xương cốt lại có ngạo khí. Sở Mộ thấy thế càng mừng hơn. “Tốt lắm, tối nay sẽ luyện tập, tranh thủ đánh thắng con Thập Túc Ngô Công kia.”
Quá trình cường hóa diễn ra vô cùng đơn giản. Sau khi hoàn thành, Sở Mộ đưa Mạc Tà trở lại không gian Hồn Sủng. Hiệu quả của Dũ Thảo rất rõ ràng. Vốn dĩ, ấu trảo cần hai ngày hai đêm mới có thể phục hồi, vậy mà chỉ sau nửa ngày đã lành lặn hoàn hảo như cũ. Quan trọng nhất là trong nửa ngày này, ấu trảo cấp một của Tiểu Mạc Tà đã từ sơ kỳ đạt đến trung kỳ. Mặc dù vẫn là ấu trảo cấp một, nhưng khi Tiểu Mạc Tà vươn ra, nó lóe lên quang mang sắc bén, hẳn là lực công kích đã mạnh hơn trước vài phần.
Vào ban đêm, Sở Mộ dẫn Tiểu Mạc Tà đến địa điểm luyện tập ngày hôm qua.
“Mạc Tà, ngươi toàn lực công kích xem mấy lần có thể đánh ngã cái cây này.” Sở Mộ nói.
Mạc Tà kêu to một tiếng, nhanh chóng lao tới. Ánh trăng bàng bạc chiếu lên bộ lông của nó, tăng thêm vẻ mỹ lệ. Thân ảnh nhỏ bé nhanh chóng nhảy lên, móng vuốt xẹt qua thân cây.
“Xẹt!” Một trảo này đâm vào rất sâu, ít nhất cũng ba bốn phân vào trong thân cây.
“Xẹt!” Trảo thứ hai xẹt qua lần nữa, thân cây khô xuất hiện vết nứt vỡ.
“Xẹt!” Trảo thứ ba xẹt qua, cây khô triệt để mất đi điểm chống đỡ, chậm rãi ngã xuống đất.
“Ba lần, rất tốt, rất tốt!” Biểu hiện của Tiểu Mạc Tà khiến Sở Mộ vô cùng hài lòng. Dù sao, ngày hôm qua Mạc Tà phải đánh nứt móng vuốt mới miễn cưỡng dùng bảy lần đánh ngã cái cây, hôm nay chỉ công kích ba lần là xong rồi. Ấu trảo cấp một sơ kỳ và trung kỳ đúng là khác biệt rõ ràng. Ở mức độ sơ kỳ, Tiểu Mạc Tà cần đánh bảy tám lần, thậm chí đánh hư móng vuốt mới có thể hoàn thành nhiệm vụ. Thế mà ấu trảo trung kỳ chỉ cần ba lần, hơn nữa móng vuốt vẫn chưa xuất hiện bất kỳ dấu hiệu thương tổn nào.
“Vậy thì bây giờ chúng ta thử luyện tập Tê Liệt Trảo.” Sở Mộ nói.
Tê Liệt Trảo là kỹ năng của phần lớn Hồn Sủng có móng vuốt, nhưng cũng là kỹ năng công kích hữu hiệu và trực tiếp nhất. Nếu Tiểu Mạc Tà có thể thi triển tốt thì kỹ năng này tuyệt đối dư sức phá vỡ phòng ngự của Thập Túc Ngô Công. Sau khi ấu trảo đạt tới trung kỳ, Hồn Sủng sẽ có thể thi triển Tê Liệt Trảo. Kỹ năng có thể nói là một loại bản năng của mỗi Hồn Sủng, giống như loài cá sau khi trưởng thành tới trình độ nhất định sẽ tự động biết bơi lội vậy. Hồn Sủng thi triển kỹ năng cũng giống như thế, sau khi chúng đạt tới trình độ nhất định sẽ lĩnh ngộ kỹ xảo chiến đấu để tranh đấu sinh tồn. Chủ yếu nhất là vận dụng trong chiến đấu càng thêm thành thạo.
“Chuẩn bị xong chưa?” Sở Mộ nhìn thoáng qua Tiểu Mạc Tà.
Tiểu Mạc Tà nhẹ nhàng gật đầu.
“Tốt, sử dụng Tê Liệt Trảo.” Sở Mộ lập tức phát ra mệnh lệnh.
Tiểu Mạc Tà vừa nhận được mệnh lệnh, thân thể trắng bạc nhanh chóng phóng đi. Lần này, nó dùng hết tốc lực chạy nhằm chuyển hóa tốc độ thành lực lượng. Trong đêm tối chợt hiện lên một luồng quang mang màu bạc, trong giây lát nhảy lên vẽ thành một đường vòng cung tuyệt mỹ. Ngay sau đó là hàn quang từ hai móng lóe lên, nhanh chóng cắt qua.
“Lả tả...” Tê Liệt Trảo trực tiếp xuyên qua, phát ra thanh âm thanh thúy. Tốc độ một trảo này quá nhanh, tựa như không bị thân cây ngăn trở vậy.
“Kẽo kẹt ~~~!” Chốc lát sau, cái cây đường kính mười phân phát ra tiếng vang trầm đục rồi chậm rãi đổ xuống ‘ầm ầm’. Dưới chiêu Tê Liệt Trảo, thân cây to hoàn toàn không chịu nổi một kích.
“Làm tốt lắm.” Sở Mộ nhìn thấy Tiểu Mạc Tà đã tăng cường lực công kích trên phạm vi lớn, trên mặt cũng hiện lên nụ cười hiếm thấy.
“Ô ô ô ~~” Tiểu Mạc Tà lập tức rảo bước trở lại, bộ dạng hưng phấn như muốn khoe công.
“Tiếp tục đi, phải bảo đảm mỗi một lần đều có thể thi triển kỹ năng hoàn mỹ nhất, dù sao đối thủ cũng biết cách di động né tránh, không phải là mấy cái cây đứng im thế này.” Sở Mộ nhẹ giọng nói.
Lực công kích được tăng cường, Tiểu Mạc Tà cũng nổi lên lòng nhiệt tình, lập tức khóa mục tiêu vào một thân cây khác. Sở Mộ vừa ra lệnh, nó đã nhanh chóng tiến công. Lần này, Tiểu Mạc Tà canh vị trí và khoảng cách chưa đủ tốt, vì thế uy lực Tê Liệt Trảo phát huy không tới trình độ như lần đầu tiên, chỉ lưu lại trên thân cây một vết xước thật sâu.
“Không cần gấp gáp, luyện tập nhiều thêm vài lần là ngươi có thể sử dụng thành thạo rồi.” Sở Mộ liền lên tiếng trấn an.
Nguyên một buổi tối, Sở Mộ đều huấn luyện Tiểu Mạc Tà thi triển Tê Liệt Trảo. Sau khi mặt trăng gần lặn về phía đường chân trời, Sở Mộ mới ôm Tiểu Mạc Tà mệt mỏi trở lại nhà gỗ. Mặc dù ấu trảo của Mạc Tà đã là trung kỳ nhưng thi triển Tê Liệt Trảo cũng bị mài mòn không ít. Sở Mộ cũng cố ý bôi dược liệu Dũ Thảo lên trên móng vuốt Mạc Tà trước khi nghỉ ngơi, đến sáng ngày thứ hai hẳn là có thể khôi phục đầy đủ lực chiến đấu.
Ngày hôm sau, móng vuốt Tiểu Mạc Tà càng thêm sắc bén. Một ngày này, Sở Mộ vẫn dồn toàn bộ tinh lực huấn luyện Mạc Tà sử dụng kỹ năng Tê Liệt Trảo cho thành thạo, bảo đảm Mạc Tà có thể thi triển kỹ năng thật tốt ở bất kỳ phương vị, bất kỳ góc độ nào.
“Lả tả...” Hai đạo hàn quang lần lượt xẹt qua, Tê Liệt Trảo mang theo hiệu quả xé rách trong nháy mắt cắt thân cây thành vài đoạn. Cây khô ngã xuống, Tiểu Mạc Tà cũng nhẹ nhàng rơi xuống đất.
“Rất tốt, giữ vững trạng thái này, chạy trốn, nhảy lên, xuất kích, hạ xuống đất, sau khi hoàn thành một loạt động tác công kích không được để lộ bất kỳ sơ hở nào.” Sở Mộ nói.
“Ô ô ~~” Tiểu Mạc Tà kêu lên mấy tiếng, ánh mắt lộ ra mấy phần tự tin.
“Hôm nay kết thúc luyện tập sớm một chút, buổi tối chúng ta nghỉ ngơi thật tốt để ngày mai chuẩn bị chiến đấu.”
Ban đêm, Sở Mộ dẫn Mạc Tà trở lại nhà gỗ của mình.
Đề xuất Tiên Hiệp: Nhân Đạo Chí Tôn