"Tình hình tạm thời đã ổn định, các quái vật băng sơn đã ngừng tiến công. Trong vòng ba ngày tới, hẳn là sẽ không có đợt đột kích quy mô lớn nào." Băng Ly đáp lời. Băng Thành hiện đang có Quỷ Khung Quân Vương và Ma Thụ chiến sĩ trấn thủ, lũ quái vật băng sơn rất khó lòng đột phá hệ thống phòng ngự. Thành chủ Băng Ly coi như đã được chứng kiến sức mạnh chân chính của cấp Bất Hủ. "Sở Vương đã phát hiện ra điều gì sao?" Nàng biết Sở Mộ đã thâm nhập vào sâu bên trong băng sơn nên mới dò hỏi.
"Tình huống vô cùng nghiêm trọng. Bên trong dãy núi băng sơn có một chi quân đoàn quái vật băng sơn đông hơn nơi này gấp mấy chục lần. Ngoài ra, còn có một đầu Cực Thiên Băng Ma cấp Bất Hủ. E rằng chúng ta không thể giữ được tòa thành này." Sở Mộ đáp.
"Vậy là phải từ bỏ sao?" Ánh mắt Băng Ly lộ rõ vẻ hoảng hốt. Nàng lớn lên tại Băng Thành, sau khi đủ thực lực đã tiếp quản nơi này từ tay phụ thân. Nàng có tình cảm sâu nặng với tòa thành, việc từ bỏ nó chẳng khác nào bỏ rơi người thân của mình.
Sở Mộ nhận ra sự luyến tiếc của Băng Ly, bèn mở lời: "Sau khi bình ổn Tai Hoang, ta sẽ cho người xây dựng lại Băng Thành. Nhưng hiện tại, chúng ta bắt buộc phải rời đi. Quân đoàn quái vật băng sơn ẩn sâu trong sơn mạch có cấp bậc quá mạnh, hệ thống phòng ngự của tòa thành này không thể ngăn cản được đợt tiến công của chúng."
"Chúng mạnh đến mức nào?" Băng Ly tò mò hỏi.
"Có đến mấy ngàn Hồn Sủng cấp Chúa Tể, khoảng mười con Hồn Sủng cấp Bất Hủ. Ngoài ra, còn có một Thống Trị Giả với thực lực khó lường." Sở Mộ chậm rãi nói.
Băng Ly há hốc miệng, hồi lâu không thốt nên lời. Toàn bộ Băng Thành cộng lại chỉ có hơn bốn mươi cao thủ cấp Chúa Tể, vậy mà sâu bên trong sông băng lại ẩn giấu hàng ngàn Hồn Sủng cấp Chúa Tể, cùng với mười đầu cấp Bất Hủ. Nếu chúng đồng loạt tiến công, e rằng Băng Thành không chịu nổi một đợt xung kích. Dù Băng Ly có yêu quý tòa thành này đến mấy, nàng cũng phải nghĩ đến tính mạng của dân chúng.
"Trong thành còn rất nhiều người, Sở Vương làm cách nào để di chuyển họ ra ngoài?" Băng Ly hỏi.
"Ta đã ra lệnh triệu tập một nhóm lớn cao thủ từ Thiên Hạ Thành, Tuyết Thành và Hướng Vinh Thành đến đây. Ngoài ra, một đội Hải quân Tân Nguyệt đang gấp rút hành quân, họ sẽ chịu trách nhiệm di chuyển người dân. Ngươi hãy hỗ trợ họ, tạm thời sắp xếp nơi cư trú tại Tuyết Thành." Sở Mộ nói.
"Vậy còn đám quái vật kia thì sao?" Băng Ly nghĩ đến quân đoàn kinh khủng ẩn sâu trong băng sơn, lòng nàng càng thêm bất an.
"Ta sẽ thanh trừ chúng." Sở Mộ lạnh nhạt đáp.
Từ trước đến nay, Sở Mộ luôn rèn luyện bản thân qua chiến đấu. Lần Tai Hoang bộc phát này, chỉ có một mình hắn mới đủ năng lực giải quyết. Đây cũng là cơ hội tốt để hắn lịch lãm, bởi những nơi khác rất khó xuất hiện quân đoàn Hồn Sủng quy mô lớn như vậy. Dĩ nhiên, Sở Mộ biết một mình hắn không thể tiêu diệt hết quân đoàn quái vật băng sơn. Vì thế, hắn quyết định xuất động lực lượng Hải quân Tân Nguyệt. Hải quân Tân Nguyệt không chỉ am hiểu hải chiến, mà các chiến dịch trên sông băng cũng là sở trường của họ. Dựa vào lực lượng này, việc giải quyết kẻ địch sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều.
Hơn nữa, nhận thấy thuộc tính của mình bị Băng Thú Vương Giả áp chế, Sở Mộ quyết định mời thêm Vũ Vân Long đến hỗ trợ. Vũ Vân Long vốn là một kẻ hiếu chiến, gần đây nó ở Vạn Tượng Thành quá an nhàn, thỉnh thoảng cũng cần ra ngoài hoạt động gân cốt. Sở Mộ dặn dò Mục Thanh Y vài câu rồi lập tức rời khỏi Băng Thành, nhanh chóng quay về Vạn Tượng Thành để mời Vũ Vân Long nhập đội. Từ Băng Thành đến Vạn Tượng Thành không mất quá nhiều thời gian, khi hắn đến nơi đã là nửa đêm. Để tránh làm phiền Vũ Vân Long nghỉ ngơi, hắn trở về trang viên của mình trước để tranh thủ hồi phục thể lực.
Sở Mộ vừa bước vào phòng đã nghe thấy tiếng cười đùa của hai nữ tử. "Tỷ tỷ, người nói ca ca có cố ý nán lại ở đó không?" Giọng Trữ Mạn Nhi vang lên.
"Hắn ư? Hẳn là có nán lại một chút, nhưng hắn rất giỏi giả vờ ngây ngô." Diệp Khuynh Tư nói một câu đầy chắc chắn.
"Tại sao ca ca phải giả ngây ngô?" Trữ Mạn Nhi khó hiểu hỏi.
"Nếu hắn không giả ngây ngô, sẽ có rất nhiều nha đầu ngốc nghếch giống như muội thích hắn đấy." Diệp Khuynh Tư cố ý trêu chọc.
"Muội thích hắn á? Suốt ngày chỉ trưng ra cái bản mặt lạnh như băng, trước kia còn hay làm muội sợ, lại không chịu chơi với muội, ghét nhất là hắn cứ gọi muội là tiểu nha đầu. Tỷ tỷ, hôm nào đi với muội mua vài bộ y phục thật đẹp, tốt nhất là loại thiếu vải một chút. Ca ca nhất định sẽ lén lút nhìn muội cho xem."
"Trữ Mạn Nhi... nha đầu chết tiệt kia... muội muốn làm gì vậy?"
"Muội đang muốn khảo nghiệm định lực của ca ca thôi mà."
"Ai lại làm cái trò đó chứ? Không cẩn thận muội sẽ biến thành con sơn dương thơm ngon tự dâng mình vào miệng hắn đấy. Đừng thấy bình thường hắn làm bộ đứng đắn, nhỡ đâu có ngày hắn 'ăn' luôn muội, lúc đó đừng có đến tố cáo tỷ tỷ. Bây giờ tỷ tỷ không quản được hắn đâu." Diệp Khuynh Tư cười nói.
Sở Mộ nghe Diệp Khuynh Tư và Trữ Mạn Nhi trò chuyện mà không khỏi đỏ mặt vì xấu hổ. Hai nữ nhân này rốt cuộc đang nói cái gì vậy? Trữ Mạn Nhi bây giờ càng lúc càng khó lường, tính cách nửa trẻ con nửa người lớn khiến người ta khó đoán được suy nghĩ của nàng. Tuy nhiên, nàng quả thực là một đại mỹ nhân, Sở Mộ không dám tùy tiện tiếp xúc thân mật với nàng như trước nữa. Vậy mà nàng và Diệp Khuynh Tư lại âm thầm bàn bạc cách làm sao để hấp dẫn hắn? Diệp Khuynh Tư cũng khiến Sở Mộ hết đường nói, hình như nàng đang muốn khảo nghiệm định lực của hắn thì phải? Dĩ nhiên, Sở Mộ biết những lời này chỉ là Diệp Khuynh Tư và Trữ Mạn Nhi đùa giỡn với nhau, phần lớn không phải là thật. Hơn nữa, hai nữ nhân tụ lại một chỗ thường biến thành cái chợ. Lúc này hắn mà đâm đầu vào chắc chắn sẽ chịu thiệt. Sở Mộ hít một hơi sâu để bình ổn tinh thần, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, giả vờ như không nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.
"Chàng về rồi sao?" Diệp Khuynh Tư hé đầu ra khỏi chăn, mỉm cười hỏi. Có lẽ nàng đang nằm nghiêng, phía dưới chăn lộ rõ những đường cong quyến rũ trên cơ thể, dáng vẻ phong tình ấy khiến cổ họng Sở Mộ khô khốc.
"Ừm, đã trễ thế này rồi mà hai người còn nói chuyện à?" Sở Mộ hỏi.
"Sao ca ca biết muội ở đây, muội đã nín thở rồi mà?" Trữ Mạn Nhi lúc này cũng thò đầu ra, vẻ mặt hờn dỗi.
"Mau về phòng của mình đi!" Sở Mộ lạnh nhạt nói.
"Không đi!" Trữ Mạn Nhi kiên quyết không nghe lời, hai tay ôm chặt lấy Diệp Khuynh Tư.
"Sáng mai ta lại phải đi rồi, ngày mai muội muốn ngủ chung với tỷ tỷ bao lâu cũng được." Sở Mộ nói.
"Không đi, trong viện còn nhiều phòng mà, ca ca cứ tùy tiện chọn một cái là được rồi." Trữ Mạn Nhi giống như kẹo da trâu, hai tay hai chân quấn chặt lấy Diệp Khuynh Tư.
Sở Mộ tức giận đến mức mặt tối sầm lại. Nha đầu này sao lại đáng ghét đến thế? Không lẽ nàng không biết hắn và Diệp Khuynh Tư là phu thê sao? Có ai lại thường xuyên tìm cách phá hoại chuyện riêng tư giữa vợ chồng người khác như vậy không?
Diệp Khuynh Tư không nói gì, chỉ im lặng nhìn hai người họ đấu võ mồm. Một lúc sau, nàng lại khúc khích cười, nói: "Nếu không, ngủ chung là ổn thỏa đôi bên. Sở Mộ, chàng ngủ ở đây đi." Vừa dứt lời, Diệp Khuynh Tư cố ý lăn sang một bên, nhường góc giường phía trong cho Sở Mộ.
Sở Mộ há hốc miệng, hai mắt trợn trừng không dám tin vào Diệp Khuynh Tư. Nàng đang làm cái gì vậy? Chẳng phải là đang ngầm cho phép hắn làm chuyện mờ ám sao? Mặc dù nàng đã ngầm đồng ý chuyện Cẩn Nhu Công Chúa rồi, nhưng hắn nghĩ đó đã là giới hạn của nàng. Tại sao lúc này nàng lại cố ý bảo hắn ngủ cạnh Trữ Mạn Nhi? Đây là muốn dụ dỗ hắn phạm tội sao? Vào lúc này, ngay cả một người có tinh thần đề kháng cực mạnh như Sở Mộ cũng cảm thấy đầu óc quay cuồng, không thể nghĩ ra nguyên nhân.
"Ách, ta đi tìm phòng khác ngủ đây." Cuối cùng, Sở Mộ cũng ngăn cản được mị lực hấp dẫn mê người kia, vội vàng xoay người rời đi.
Đề xuất Tiên Hiệp: Võng Du Tử Vong Võ Hiệp