Logo
Trang chủ

Chương 1463: Hoàng tộc gửi thư mời

Đọc to

Trữ Mạn Nhi dẫn nguồn Tiên Khí tinh khiết vào cơ thể Dạ. Bản thân Dạ đã tích lũy đủ kinh nghiệm, chỉ cần có sự trợ giúp của nàng, việc đột phá sẽ diễn ra dễ dàng. Khi Tiên Khí không ngừng gia tăng, thế giới tinh thần của Dạ bắt đầu dậy sóng. Sở Mộ dùng Hồn Niệm dẫn dắt nó xông phá cảnh giới Sơ Đẳng Bất Hủ. Năng lượng hắc ám cuồn cuộn thổi quét khắp trang viên. Nơi này được xây dựng bằng nham thạch cao cấp, lại gia cố thêm các loại Trận Đồ bảo hộ, ngăn chặn hiệu quả sự xung kích của năng lượng. Vì vậy, bên ngoài chỉ cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo tỏa ra, không đến mức biến thành sóng thần hủy diệt tàn phá tòa thành.

Trong đêm khuya, năng lượng hắc ám càng lúc càng dày đặc, khiến tất cả ánh đèn trong Vạn Tượng Thành bỗng nhiên vụt tắt. Cả tòa thành chìm vào màn sương mù quỷ dị, tối đến mức đưa tay không thấy năm ngón. Hiện tại, Vạn Tượng Thành có rất nhiều Cường Giả ẩn cư. Khi nhận thấy dị tượng, họ vội vàng nhảy lên nóc nhà, hoặc đứng trên tường thành, dõi mắt về hướng phát ra luồng khí tức kinh khủng kia.

"Lại là Hồn Sủng của tiểu tử kia đột phá rồi sao?" Trong một gian nhà giản dị, Vân Môn Lão Nhân dụi mắt, nhìn về phía trung tâm tòa thành. Kế bên là Vũ Bá, ánh mắt hắn cũng đang hướng về phía Tân Nguyệt Cung Điện.

"Đúng là chỗ ở của Sở Mộ tiểu tử. Hình như Hồn Sủng của hắn lại thăng cấp rồi. Khí thế này cho thấy đó là quá trình đột phá Sơ Đẳng Bất Hủ." Vũ Bá bắt đầu trao đổi với Vân Môn Lão Nhân. "Tiểu tử này tu luyện quá nhanh. Ta nhớ lần trước gặp hắn, Dạ Lôi Mộng Thú chỉ vừa bước vào cấp Bất Hủ, vậy mà giờ đã đột phá Sơ Đẳng Bất Hủ rồi." Vân Môn Lão Nhân cười nói.

"Không có gì lạ. Chẳng lẽ ngươi không thấy tiểu tử kia mang về một đầu Vũ Vân Long sao?" Vũ Bá hỏi. "Sao lại không thấy? Khi con rồng đó bay vào thành làm ta giật nảy mình." "Đúng vậy! Đó chính là Vũ Vân Long Trung Đẳng Bất Hủ. Không biết tiểu tử kia làm cách nào mà lừa gạt được nó, lại còn cam tâm tình nguyện giúp chúng ta trấn thủ Phong Ấn Tháp. Vạn Tượng Thành bây giờ dùng bốn chữ 'Tàng Long Ngọa Hổ' để hình dung cũng không quá lời." Vũ Bá cười nói.

"Ai dà, đoán chừng qua mấy năm nữa, mấy lão già chúng ta sẽ hết việc để làm rồi." "Chưa hẳn. Ngươi không thấy bên ngoài quá mức yên tĩnh sao?" Vũ Bá đột nhiên trầm giọng nói.

"Bên ngoài? Ngươi ám chỉ Tranh Minh Đại Địa?" "Ừm. Tốc độ phát triển của Tân Nguyệt Địa quá nhanh, nhanh đến mức kinh khủng. Thế mà bọn họ vẫn thờ ơ, lạnh nhạt như không có chuyện gì xảy ra. Điều này không hề tầm thường. Theo như ta hiểu về đám người kia, họ không nên yên tĩnh đến vậy."

"Chuyện bên ngoài ta không thể quản. Còn ngươi, có bị ai ước thúc không?" "Ẩn Đồng Hoàng Tộc chắc là không quản chuyện này. Hơn nữa, ta không tin đám người trong tộc thấy Tân Nguyệt Địa phát triển nhanh chóng lại không cảm thấy bất an." "À, tình hình Ẩn Đồng Hoàng Tộc thế nào rồi?" Vân Môn Lão Nhân chuyển sang đề tài khác.

"Không tốt. Chuyện cần phân công đã phân công rồi, nhưng nội đấu vẫn cứ nội đấu. Đợi đến ngày nào đó bọn họ hiểu được sự đoàn kết, e rằng đã quá muộn. Một đám lão già ngoan cố không chịu thay đổi." Vũ Bá thở dài, lắc đầu nói.

"Hai mươi năm đã trôi qua, tại sao hai Đại Hoàng Tộc vẫn chưa triển khai hội nghị? Chẳng lẽ hai mươi năm này trôi qua êm ả, không có chuyện gì quá lớn?" Vân Môn Lão Nhân nghi ngờ hỏi. Vân Môn Lão Nhân đã lâu không rời khỏi Tân Nguyệt Địa, nhưng ông biết rất nhiều chuyện bí ẩn bên ngoài. "Cũng sắp rồi. Mấy ngày nữa ta sẽ dẫn Nữ Tôn đến Lưỡng Khôn Sơn một chuyến. Đoán chừng các thế lực lớn sẽ tề tựu tại đó cùng một thời điểm." Vũ Bá chậm rãi nói.

"Nàng đi? Không thích hợp." Vân Môn Lão Nhân lập tức phản bác. "Sở Mộ tiểu tử không thèm quản những chuyện này, tự nhiên là nàng phải đi. Hơn nữa, ý tứ của phu nhân ta là muốn gặp nàng." Vũ Bá nói.

"Ai dà, gia tộc các ngươi đúng là phức tạp, cần gì phải để tình trạng khó xử đến mức này chứ! Hai Đại Hoàng Tộc cứ náo loạn không ngừng, khiến lực lượng nhân loại không thể phát triển nổi." Vân Môn Lão Nhân lắc đầu. "Ai ngờ sẽ biến thành như vậy. Kẻ này muốn làm chủ, kẻ kia cũng muốn làm chủ. Hết lần này đến lần khác không ai dám gây chiến, cứ thế hai bên kéo chân nhau, tranh đấu lẫn nhau, tính toán lẫn nhau. Những mầm mống tốt đều bị bóp chết sạch sẽ, huyết thống càng lúc càng suy nhược." Nói đến đây, trong mắt Vũ Bá hiện lên một chút buồn bã, thê lương.

Trong lúc hai người nói chuyện, cả Vạn Tượng Thành dần dần khôi phục lại dáng vẻ cũ, ánh đèn lại chiếu sáng khắp tòa thành. Hai lão nhân đồng thời liếc nhìn về hướng phát ra khí tức hắc ám. Trầm mặc một lúc lâu, Vân Môn Lão Nhân mở miệng: "Bản thân ta rất coi trọng tiểu tử này." "Ha hả, ai mà không chứ?" Sở Mộ là người thẳng thắn, làm việc trực tiếp, không thích bày mưu tính kế hãm hại người khác. Vì thế, hai lão nhân mới có hứng thú đặc biệt đối với hắn.

Đến ngày hôm sau, Sở Mộ quyết định lên đường tới Cấm Vực phương Bắc để lịch lãm. "Hả? Đi ngay bây giờ sao?" Trữ Mạn Nhi trợn tròn mắt, bộ dạng không dám tin rằng hắn nói đi là đi, không cho nàng chút thời gian chuẩn bị nào.

"Ngươi muốn đợi đến khi nào?" Sở Mộ bực bội nói. Trữ Mạn Nhi lúc này vẫn còn mặc đồ ngủ, đầu tóc rối bời, hai mắt mông lung, ôm chặt lấy giường không muốn buông. Thế nhưng, bộ dạng này thật sự đáng yêu, nhất là mái tóc rối bù chứng tỏ đêm qua nàng ngủ không yên, lăn qua lăn lại mới thành ra như vậy.

"Ta còn phải thu dọn đồ đạc, ta có rất nhiều đồ." Trữ Mạn Nhi tìm cách trì hoãn. Nàng biết Sở Mộ tu luyện phải tính bằng tháng, thậm chí dùng năm làm đơn vị tính toán. Nàng cần mang theo y phục, đồ ăn, đồ chơi để giết thời gian... lại còn thỏ bông, gối ôm, trang sức, vân vân. Khoảng thời gian trước, Trữ Mạn Nhi thường xuyên dạo phố, thấy đồ vật nào thú vị là mua, giờ đã chất thành một đống lớn. Cả căn phòng toàn là đồ trang sức lấp lánh, y phục xanh đỏ tím vàng treo khắp nơi.

"Thôi được rồi, buổi trưa ta sẽ quay lại. Ngươi thu thập nhanh một chút!" Sở Mộ cười khổ nhìn Trữ Mạn Nhi, đoán chừng nàng muốn ném cả căn phòng này vào Không Gian Giới Chỉ mất. "Tốt tốt tốt!" Trữ Mạn Nhi gật đầu lia lịa.

Rời khỏi phòng Trữ Mạn Nhi, Sở Mộ đi tới Nữ Tôn Điện. Hắn sắp đi xa, hiển nhiên phải báo cho Băng Lam một tiếng. Sau khi đến Nữ Tôn Điện, Sở Mộ đi thẳng vào tẩm cung. Chỉ có một mình Sở Mộ là nam nhân có quyền tiến vào nơi này, đám thị nữ nhìn thấy cũng không ngăn cản hay thông báo.

Sở Mộ bước vào tẩm cung, thấy hai thị nữ đang giúp Băng Lam chỉnh trang đầu tóc, hai thị nữ khác thì thu thập quần áo. Sở Mộ phát hiện các thị nữ đang chuẩn bị y phục và đồ vật dùng cho chuyến đi xa, trong lòng thầm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ Băng Lam cũng đi lịch lãm? Băng Lam nhìn vào gương trang điểm, thấy Sở Mộ, trên mặt lập tức nở nụ cười vui vẻ.

"Mẫu thân, người định đi đâu?" Sở Mộ khó hiểu hỏi. "Lưỡng Khôn Sơn." Băng Lam đáp lời. "Đó là nơi nào?" "Ngươi xem thư mời sẽ rõ!" Băng Lam bảo thị nữ đưa thư mời cho Sở Mộ.

Sở Mộ cầm lấy bức thư mời được trang trí tinh xảo, làm bằng chất liệu quý giá. Hắn lướt mắt qua nội dung bên trong. Nội dung rất trực tiếp, mời Vương Giả Tân Nguyệt Địa tới Lưỡng Khôn Sơn tham gia hội nghị. Phần còn lại chỉ là văn tự thăm hỏi lễ tiết. Một điểm đáng chú ý là trên bức thư có dấu ấn của hai thế lực thần bí nhất thế giới nhân loại: Ẩn Đồng Hoàng Tộc và Ô Bàn Hoàng Tộc. Hắn đã biết một vài tin tức về Ẩn Đồng Hoàng Tộc tại Tranh Minh Chủ Thành, e rằng vụ Băng Lam bị tập kích có liên quan đến thế lực này. Ô Bàn Hoàng Tộc là thế lực quản lý toàn bộ Ô Bàn Đại Địa, nắm giữ quyền lực tuyệt đối trong khối lãnh thổ này. Cả Ô Bàn Hoàng Tộc và Ẩn Đồng Hoàng Tộc đều là gia tộc lánh đời, hầu như không tham gia vào các vấn đề của thế giới nhân loại. Chỉ khi nào xảy ra sự tình liên quan đến sự tồn vong của nhân loại, bọn họ mới ra mặt dàn xếp. Thái độ tôn kính của Thần Tông và các thế lực khác đối với hai Hoàng Tộc này đã cho thấy họ là những tồn tại đặc thù. Chẳng qua, Sở Mộ vẫn chưa hiểu được ý định thật sự của họ đối với thế giới nhân loại.

"Vũ Bá nói với ta đây là hội nghị cấp cao nhất của thế giới nhân loại, mỗi thế lực được mời đều phải cử người tới tham dự. Tân Nguyệt Địa chúng ta có sự tồn tại của Giao Nhân Cổ Xưa, đó là một tai họa ngầm cực kỳ nguy hiểm. Mặc dù ta đã báo cho Thần Tông, nhưng Thần Tông không có câu trả lời chắc chắn. Vũ Bá bảo ta đi tham dự hội nghị rồi tường thuật vấn đề Giao Nhân Cổ Xưa ở đó, xem họ có thể giải quyết được không." Băng Lam chậm rãi nói. Thực lực của Giao Nhân Cổ Xưa vẫn còn là một bí ẩn, nhưng chắc chắn nó mạnh hơn bất kỳ sinh vật nào họ từng biết. Vì thế, ảnh hưởng của chuyện này không chỉ giới hạn trong Tân Nguyệt Địa, mà sẽ lan tràn đến các lãnh thổ khác. Từ sự kiện Vạn Niên Bất Hủ Ám Thương Vương đã có thể chứng minh mức độ nghiêm trọng. Những tai họa này nằm ngoài khả năng của một thế lực đơn lẻ, tất cả mọi người phải chung tay giải quyết càng sớm càng tốt. Hẳn là những nhân vật cấp lãnh tụ không thể khoanh tay đứng nhìn, để mặc cho sự tình phát triển.

"Nếu có Cường Giả lãnh tụ ra mặt giải quyết, đương nhiên là chuyện tốt." Sở Mộ gật đầu. Đúng là hội nghị này rất có ý nghĩa đối với Tân Nguyệt Địa, Liễu Băng Lam cần phải đi tham dự.

"Hội nghị sẽ diễn ra một năm sau. Ta sẽ đi tìm hiểu những thế lực và gia tộc có quan hệ tốt với Tân Nguyệt Địa. Sau đó ở lại Tranh Minh Chủ Thành một thời gian ngắn, cuối cùng mới tới Lưỡng Khôn Sơn. Lần này ngươi đi lịch lãm Cấm Vực đừng quá lâu. Nếu ngươi có mặt tại hội nghị, hiệu quả sẽ tốt hơn." Băng Lam cẩn thận dặn dò.

"Được, ta sẽ cố gắng hết sức." Sở Mộ gật đầu. Thật ra hắn không thể nắm chắc thời gian tu luyện, bởi vì bất kỳ Hồn Sủng nào rèn luyện, chiến đấu và Cường Hóa đều tốn thời gian khác nhau. Chỉ khi nào đạt được mục đích, hắn mới yên tâm trở lại. Nếu không, hắn sẽ lưu lại Cấm Vực tiếp tục lịch lãm. Cấm Vực phương Bắc cách Tân Nguyệt Địa không xa, Sở Mộ đi lại không mất nhiều thời gian. Nếu Tân Nguyệt Địa phát sinh tình huống dị thường, hắn sẽ cấp tốc trở về bất cứ lúc nào.

"Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?" Băng Lam nhớ lại việc bầu trời đột nhiên biến đổi hôm qua, liền mở miệng hỏi. "Dạ đã thăng cấp!" Sở Mộ mỉm cười nói. "Sơ Đẳng Bất Hủ?" Băng Lam kinh ngạc hỏi. "Ừm!" Sở Mộ gật đầu xác nhận.

Bây giờ, trừ khi hắn tiến hành Ma Hóa, thực lực của Dạ đã là Hồn Sủng mạnh nhất của hắn. Sự chênh lệch giữa cảnh giới Chuẩn Bất Hủ và Sơ Đẳng Bất Hủ là rất lớn. Hiện tại, nếu gặp lại đám địch nhân ở Ấn Cốc, hắn sẽ không còn chật vật như trước. Không cần Vũ Vân Long hỗ trợ, không cần Ma Hóa, hắn cũng có thể ung dung đối phó tất cả bọn họ. Hiển nhiên, ngoại trừ gã Lãnh Tụ Hải Quân kia. Dĩ nhiên, gã Nguyên Thủ Hải Quân đó chính là mục tiêu kế tiếp của hắn. Mỗi lần nhớ đến khuôn mặt tâm cao khí ngạo kia là Sở Mộ lại tức giận không chịu nổi. Hắn nhất định phải báo thù cho phụ thân. Đợi đến khi thực lực đầy đủ, hắn sẽ tự mình tìm đến, gặt lấy cái đầu của gã Nguyên Thủ Hải Quân đáng hận kia. Chính vì lẽ đó, thực lực Sơ Đẳng Bất Hủ vẫn còn chưa đủ.

Để đảm bảo hiệu suất tu luyện, lần này Sở Mộ không dẫn theo người khác, chỉ có hắn và Trữ Mạn Nhi đi tới Cấm Vực phương Bắc lịch lãm. Sau khi Dạ thăng lên Sơ Đẳng Bất Hủ, tốc độ di chuyển đã tăng lên đáng kể, qua lại Tân Nguyệt Địa chỉ mất khoảng một, hai canh giờ. Một đường phóng như bay qua Tân Nguyệt Địa, vượt qua sơn mạch, rừng rậm, Cấm Vực phía Bắc dần dần hiện ra trong tầm mắt.

Thế giới nơi đây tràn ngập băng tuyết, không khí lạnh giá hơn bên ngoài gấp mấy chục lần, càng tiến sâu vào trong nhiệt độ lại càng giảm xuống. Cảnh tượng băng tuyết tráng lệ, núi non một màu trắng xóa khiến Trữ Mạn Nhi cảm thán không ngớt. Vong Mộng đang trong trạng thái hôn mê. Để đẩy nhanh tốc độ Niết Bàn Tái Tạo của Vong Mộng, Sở Mộ triệu hồi nó ra ngoài, để Trữ Mạn Nhi ôm trong ngực. Lần này Vong Mộng ngủ say khá lâu, quan trọng nhất là hấp thu và tiêu hóa năng lượng biến thành của chính mình. Hoàng Tộc Niết Bàn Tái Tạo mất rất nhiều thời gian, lần đầu tiên Niết Bàn cũng diễn ra tương tự.

"Lần này hoàn thành Niết Bàn, không biết thực lực sẽ tăng cường đến trình độ nào." Trong lòng Sở Mộ vô cùng mong đợi ngày đó. Thân ảnh Dạ biến thành mũi tên đen nhánh, phóng thẳng vào thế giới Băng Nguyên. Sở Mộ ôm lấy Trữ Mạn Nhi đang ngủ trong ngực, giúp nàng hóa giải không khí lạnh lẽo xung quanh. Hành động lâu ngày trong sông băng dễ bị cảm giác phiền não xâm chiếm tâm trí, tinh thần trống trải rất khó chịu. May mắn lần này có Trữ Mạn Nhi đi theo bầu bạn, mùi hương thiếu nữ đặc trưng khiến tinh thần hắn tương đối sảng khoái. Một người một thú rong ruổi trên sông băng tráng lệ, trong ngực là mỹ nhân say ngủ—đây chính là cuộc sống tự do tự tại mà mọi người vẫn thường mơ ước.

Thuở ban đầu nhặt được Trữ Mạn Nhi tại Vạn Tượng Cảnh, hắn thường xuyên ra ngoài tu luyện, chiến đấu, chém giết không ngừng nghỉ, rất ít khi có cơ hội bầu bạn cùng nàng. Thời điểm đó, phong cách chiến đấu của hắn vô cùng tanh máu, nhưng sau này nghĩ đến Trữ Mạn Nhi không thích sát sinh, đôi khi hắn đã thu liễm sát khí trong lòng. Những lúc bình thường, hắn sẽ không giết chết Hồn Sủng hoang dã, dù sao Hồn Tinh, Hồn Hạch cũng không còn tác dụng đối với hắn. Việc tu luyện của Trữ Mạn Nhi lại càng đơn giản, chỉ cần đứng một bên nhìn Sở Mộ chiến đấu là được. Ngoài ra, nhiệm vụ chính của nàng là tìm kiếm Thủ Hộ Giả thích hợp. Trữ Mạn Nhi hiện tại chỉ có hai Thủ Hộ Giả: một là Sở Mộ, hai là Ám Hoàng vẫn luôn đi theo như hình với bóng bên cạnh nàng.

Sau khi Băng Lam tiến vào Tranh Minh Chủ Thành, Tân Nguyệt Cung Điện đã có địa vị rất cao tại nơi này. Thẩm Mặc quản lý phân điện đâu ra đấy, rõ ràng mạch lạc, khiến Băng Lam cực kỳ hài lòng với biểu hiện của hắn. Khi còn ở Vạn Tượng Thành, Thẩm Mặc tiếp nhận chức vị quản lý Yểm Ma Cung từ phụ thân và các vị Nguyên Lão. Sau đó, Tân Nguyệt Địa mở cửa biên giới, xây dựng phân điện ở những lãnh thổ khác. Liễu Băng Lam cảm thấy Thẩm Mặc có đủ năng lực nên đã triệu tập hắn tới Tranh Minh Chủ Thành, để hắn chịu trách nhiệm xử lý công vụ tại đây. Sự thật chứng minh, Thẩm Mặc quả thực có tài quản lý. Lần trước Băng Lam tới Tranh Minh Chủ Thành, vẫn còn rất ít người biết đến Tân Nguyệt Địa. Nhưng lần này trở lại, mọi chuyện đã thay đổi chóng mặt. Phần lớn mọi người đều bàn tán về một thế lực mới nổi, thậm chí có không ít Cường Giả nguyện ý cống hiến cho Tân Nguyệt Cung Điện.

"Ngươi có thể tiếp tục phát triển theo hướng này. Cứ làm theo ý muốn là được. Những chuyện nhỏ như vậy không cần phải xin phép ta." Sau khi nghe báo cáo tình hình mới nhất, Băng Lam mỉm cười nói với Thẩm Mặc. Thẩm Mặc đã đưa ra một số phương án mở rộng thế lực và chiêu mộ Cường Giả, việc này sẽ phải dùng đến tài nguyên trong kho của Tân Nguyệt Địa. Do đó, hắn mới đặc biệt tới xin chỉ thị của Băng Lam. Thẩm Mặc là người khiêm nhường, hữu lễ, trung thành tuyệt đối không có gì đáng nghi. Liễu Băng Lam có thể an tâm ủy quyền cho hắn, để hắn có không gian phát huy tài năng của mình. Sau này, Tân Nguyệt Địa chính là dựa vào những người như hắn chống đỡ. Liễu Băng Lam không thể nào một mình xử lý hết mọi việc, vì thế nàng vẫn luôn lưu tâm đào tạo những người nối nghiệp.

Băng Lam từ Tân Nguyệt Địa đi đến Tranh Minh Chủ Thành, thậm chí còn đi qua xem xét lãnh thổ phương Bắc một chuyến. Trong hành trình này, nàng đã gặp gỡ các vị Thành Chủ, Cương Chủ, Vương Giả... cùng nhau bàn luận vấn đề hợp tác, giúp đỡ nhau phát triển.

Đề xuất Tâm Linh: Những câu chuyện tâm linh em đã gặp khi đi làm!
Quay lại truyện Sủng Mị
BÌNH LUẬN