Trữ Mạn Nhi chậm rãi quay đầu, phát hiện xung quanh mình toàn là Ngư Kỳ Hải Quái, nàng sợ hãi vội vàng ngậm miệng lại. Thời gian trôi qua rất lâu, đám Ngư Kỳ Hải Quái vẫn không thay đổi trận hình, điều này khiến Sở Mộ vô cùng đau đầu, cánh tay ôm Trữ Mạn Nhi cũng bắt đầu mỏi nhừ.
“Cô cô cô!” Bỗng nhiên, một con Ngư Kỳ Hải Quái từ đằng xa tiến tới, thân thể lân phiến bóng loáng chỉ cách Sở Mộ và Trữ Mạn Nhi chưa đầy hai thước. Trữ Mạn Nhi kinh hãi, hai tay bám chặt Sở Mộ, tim đập loạn xạ. Quái vật Ngư Kỳ toàn thân dính đầy chất lỏng sền sệt, gai nhọn đâm ra tua tủa, bộ dạng nhìn qua cực kỳ dữ tợn. Lúc chúng còn ở xa, Trữ Mạn Nhi không cảm thấy gì, nhưng khi nó đứng gần, nàng hoảng hốt tột độ, không muốn con quái vật kinh tởm này chạm vào mình. May mắn thay, Ngư Kỳ Quái Vật chỉ đi thêm vài bước rồi dừng lại, thân thể nó trôi nổi giữa không trung như một pho tượng điêu khắc. Trữ Mạn Nhi thở phào nhẹ nhõm, hơi nóng phả vào mặt Sở Mộ.
Lúc này, nàng mới nhận ra gương mặt mình đã quá gần hắn, thậm chí hai bờ môi gần như chạm vào nhau. Trước đây, Sở Mộ dẫn nàng ra ngoài lịch lãm, hai người vẫn thường ngủ chung lều. Mặc dù lều đủ rộng, nhưng nàng ngủ lại thích lăn lộn, đôi lúc mở mắt ra đã thấy khuôn mặt hắn ngay bên cạnh. Sở Mộ dù ngủ hay thức đều như một, tư thế luôn cứng nhắc, khuôn mặt lạnh băng lại có một ma lực đặc biệt thu hút người khác phái. Trữ Mạn Nhi nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của hắn, không hiểu sao nàng đột nhiên muốn nhích lại gần hơn một chút. Nàng đưa mũi mình chạm vào mũi hắn, sau đó cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng đặt lên môi hắn. Trữ Mạn Nhi nhắm mắt lại, cảm nhận những điều mới mẻ: nóng bỏng, trơn bóng, lại có chút lành lạnh...
Sở Mộ ngây ngẩn cả người, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị nàng “cưỡng hôn”. Trữ Mạn Nhi quang minh chính đại hôn Sở Mộ một cái, sau đó từ cơn mê muội tỉnh lại, gương mặt trắng nõn đỏ rực như táo chín. Khi nàng phát hiện ánh mắt Sở Mộ đang nhìn mình, lập tức xấu hổ cúi đầu. “Ta… ta chỉ muốn hôn má thôi… a…!” Trữ Mạn Nhi thẹn thùng nói không nên lời.
Thật ra, suy nghĩ của Trữ Mạn Nhi rất đơn thuần, cộng thêm giữa hai người có Hồn Ước liên kết, nên tình cảm song phương vô cùng thân thiết. Những lúc bình thường, nàng vẫn thích ôm chặt cánh tay Sở Mộ, cũng thích Sở Mộ ôm nàng. Bởi vì khi có hắn ở bên cạnh, nàng luôn cảm thấy an toàn, dần dần sinh ra cảm giác lệ thuộc. Nhưng dù thân thiết đến mấy, cũng không thể hôn lên miệng người ta.
Sở Mộ cũng cảm thấy kỳ quái. Lần trước kết hôn, hắn đã bị Mục Thanh Y đột nhiên “tập kích”. Dù sao Mục Thanh Y đã trưởng thành hoàn toàn, lại có tình cảm với hắn từ lâu, chuyện đó coi như đã qua. Lần này Trữ Mạn Nhi cũng đột nhiên tập kích, đặc biệt là cùng một vị trí. Nụ hôn này khiến Sở Mộ hoàn toàn ngây người, thật lâu không biết nên nói gì. Trong đầu hắn chợt nghĩ đến cảnh dưới đáy hải vực lúc trước, Trữ Mạn Nhi vừa cười vừa bơi lội xung quanh hắn, đường cong lả lướt trên người nàng hoàn toàn lọt vào mắt hắn không sót chút gì. Trong lúc nhất thời, da mặt hắn cũng nóng rực, đỏ dần lên. Rồi hắn lại nghĩ đến đôi môi mềm mại vừa hôn mình, trái tim hắn không nhịn được đập thình thịch. Sở Mộ không thích nước, nhưng giờ phút này hắn thật sự hy vọng có một bồn nước lạnh dội xuống, mau chóng dập tắt những suy nghĩ lung tung trong đầu.
Trữ Mạn Nhi dường như cảm giác được Sở Mộ đang hô hấp gấp gáp, cùng với làn hơi nóng hầm hập phả vào gáy nàng, trái tim nàng cũng bối rối như nai con nhảy loạn. Trước kia, nàng vẫn luôn đi theo bên cạnh Sở Mộ, không suy nghĩ quá nhiều, thật ra nàng chỉ cảm thấy đơn thuần yêu thích mà thôi. Nhưng giờ đây nàng đã trưởng thành, suy nghĩ cũng không còn như trước. Nhớ lại lúc nãy mình to gan lớn mật hôn lên môi hắn, nàng quả thật muốn chạy đi tìm chỗ trốn cho đỡ xấu hổ.
“Cô cô cô cô cô ~~~!” “Cô cô cô ~!” Cuối cùng, đám Ngư Kỳ Quái Vật lại biến hóa trận hình một lần nữa. Sở Mộ thấy vậy liền phục hồi tinh thần, vội vàng ôm chặt Trữ Mạn Nhi xuyên qua đội hình Ngư Kỳ Quái Vật, sau đó tăng tốc bay về phía Bạch Đảo. Cuối cùng cũng đặt chân lên Bạch Đảo, tâm tình Sở Mộ dần dần bình tĩnh lại. Gương mặt Trữ Mạn Nhi vẫn còn đỏ ửng, hồi lâu sau mới nũng nịu nói: “Ca ca, ta… ta không cố ý…” “Sau này không được làm vậy nữa.” Sở Mộ dặn dò một câu, coi như chuyện này chưa từng xảy ra. “Nha…” Trữ Mạn Nhi đáp ứng một tiếng, trong đầu vẫn đang hồi tưởng tình hình lúc nãy. Chính nàng cũng thấy kỳ quái, tại sao mình lại hôn xuống nhỉ? Chuyện này không phải nên là bên nam chủ động sao?
Khu vực san hô trắng quanh đảo không có Hải Yêu Thủ Vệ, bởi vì phần lớn san hô trắng phẩm chất cao chỉ sinh trưởng dưới đáy biển sâu, nơi đó mới là địa phương trọng yếu cần được bảo vệ. Sở Mộ và Trữ Mạn Nhi tiến vào trung tâm đảo, bóng dáng Hải Yêu Thủ Vệ dần dần ít đi, hắn di chuyển cũng dễ dàng hơn nhiều. Bạch Đảo chiếm diện tích rất lớn, đi trên đó có cảm giác giống như một khối bình nguyên có độ dốc nhất định. Chẳng biết tại sao, khu vực mười dặm xung quanh Thiên Giới Bi luôn luôn trống rỗng, không có một bóng cây ngọn cỏ nào sinh trưởng, dù vùng phụ cận rõ ràng mọc đầy san hô trắng tươi tốt. Nhưng khi đến gần Thiên Giới Bi, lại là một mảnh khô cằn hoang vu, không có bất kỳ thực vật nào. Sở Mộ dẫm lên cát sỏi, chậm rãi đi về phía Thiên Giới Bi. Thiên Giới Bi sừng sững dựng đứng, khí thế hùng vĩ không gì sánh nổi. Bất cứ ai đứng dưới bóng của nó đều cảm thấy bản thân nhỏ bé, đặc biệt là không gian xung quanh nó luôn hỗn loạn, thường xuyên phát sinh những hình ảnh mơ hồ, quái lạ.
Sở Mộ đứng yên lặng dưới bóng Thiên Giới Bi, không nói một lời. Một khi Thiên Giới Bi muốn trao đổi với Bi Khấp Giả, nó sẽ tự động truyền tới tin tức thông qua những đoạn ký ức rời rạc. Sở Mộ tiến lên mấy bước, lúc này hắn đã đứng giữa khu vực bóng râm của Thiên Giới Bi. Trữ Mạn Nhi đi theo sau lưng, nàng cũng muốn biết tòa Thiên Giới Bi này ẩn giấu bí mật gì.
Bóng tối càng lúc càng đậm, mây trên bầu trời cũng che khuất ánh sáng ban ngày. Kỳ lạ nhất là những tia sáng chiếu lên Thiên Giới Bi bỗng nhiên vặn vẹo rồi biến mất không chút tăm tích. Không gian nứt vỡ, ánh sáng tan rã. Giống như một giọt mực rơi xuống mặt hồ, sau đó dần dần lan tràn ra bốn phía. Trước mặt Sở Mộ và Trữ Mạn Nhi bắt đầu hiện lên hình ảnh đặc thù.
Mới đầu, Sở Mộ và Trữ Mạn Nhi chỉ nhìn thấy một vài cảnh vật đơn giản, không gian xung quanh là những đường viền mờ nhạt. Sau đó, hình ảnh từ từ ngưng tụ lại chân thật hơn, dưới chân bọn họ là con đường làm từ băng ngọc, hai bên là dãy hành lang được điêu khắc tinh mỹ. Trước mắt hiện lên một vùng không gian hỗn độn, tăm tối. Sở Mộ kéo Trữ Mạn Nhi đi trên con đường băng ngọc, theo đó cảnh vật từ từ triển khai tựa như ánh đèn chiếu lên khán đài. Xung quanh chỉ là bóng tối dày đặc, chỉ có vị trí bọn họ là có ánh sáng phủ xuống. Hai người Sở Mộ đi đến cuối hành lang, khu vực hỗn độn biến thành vách đá sâu hun hút. Một tòa Thiên Cung từ từ hiện ra trước mắt Sở Mộ, cả tòa cung điện được ánh sáng thần thánh bao phủ, nhưng khí tức lạnh lẽo dị thường.
Sở Mộ nhìn xuyên qua hình ảnh thời không chứng kiến tòa Thiên Cung bằng ngọc kia, trong nội tâm đột nhiên dâng lên cảm giác quen thuộc. “Cái chỗ này… ta đã từng thấy qua…” Sở Mộ vô cùng khẳng định. Mặc dù phạm vi nhìn rất hẹp, nhưng hắn có thể xác định mình đã nhìn thấy hình ảnh này ở đâu đó rồi. Sở Mộ cố gắng hồi tưởng lại, tìm xem cảm giác quen thuộc này đến từ đâu. Chắc chắn đó không phải là đoạn ký ức Thiên Giới Bi muốn truyền đạt, mà giống như một sự kiện chính thức đã phát sinh trên người hắn.
Bỗng nhiên Sở Mộ nhớ tới điều gì đó… Hắn kéo tay Trữ Mạn Nhi bắt đầu thay đổi phương hướng phi hành. Tốc độ hắn rất nhanh, hình ảnh thời không liên tục thay đổi, mô tả khái quát những đoạn đường hắn đi qua. Sở Mộ bay ngược lại phương hướng lúc nãy, từ từ rời xa tòa Thiên Cung thần bí kia. Xuyên qua đại địa mênh mông, xuyên qua rừng cây, núi đá, Sở Mộ rốt cuộc thấy được hình ảnh hắn muốn tìm. Khối đại địa này cực kỳ đặc thù, trước mắt hắn là một vách đá khổng lồ đâm thẳng vào trong mây, hai hướng khác là vực sâu vạn trượng. Cảnh tượng này khiến hắn liên tưởng đến mấy từ “chân trời góc bể” mà người xưa hay nói. Hình ảnh Thiên Giới Bi chỉ cho phép Sở Mộ thấy được một góc vách đá và không gian hắc ám ở phía trước. Nhưng trong trí nhớ của Sở Mộ, vách đá này kéo dài hàng trăm ngàn vạn dặm, xuyên suốt qua mấy vị diện, không gian xung quanh nó chỉ là hắc ám vô cùng vô tận.
Sở Mộ rõ ràng nhớ được một hình ảnh làm nội tâm hắn rung động. Một thiếu nữ bi thương đứng trên vách đá nhảy xuống, thân thể mềm mại dần dần chìm vào trong hắc ám vô tận. Nàng nhắm mắt, hơi thở điều hòa bình thản một cách kỳ lạ, có lẽ tự vẫn là một kết thúc hoàn mỹ đối với nàng. Bởi vì nàng đã tuyệt vọng, nàng không muốn chứng kiến thứ đồ vong ân phụ nghĩa kia…
“Chuyện gì xảy ra?” Sở Mộ ngây dại. Giờ phút này, Sở Mộ đang đứng ở điểm cuối chân trời, nội tâm dâng trào muôn ngàn gợn sóng. Chẳng lẽ tòa Thiên Giới Bi thứ năm muốn nói đến chuyện xưa của Thiện Ác Nữ Vương? Nhưng Thiên Giới Bi không phải lưu lại ký ức Thú Hồn cổ xưa hay sao? Thiện Ác Nữ Vương là sinh vật ở thời đại này, không có lý do gì ký ức của nàng được ghi lại bên trong Thiên Giới Bi. Vũ Sa không phải là quái vật ngàn năm, vạn năm, Sở Mộ có thể khẳng định điều này. Nàng nhiều nhất chỉ lớn hơn hắn mấy tuổi, hai bên có linh hồn tương liên tồn tại, chỉ cần hắn muốn là có thể biết được hết thảy những chuyện về nàng. Chỉ có Thú Hồn cổ xưa, Thất Tội Hồ, Hằng Hải Chi Tử, Thế Chủ Thụ… mới là sinh vật cùng thời đại, tất cả bọn họ đại biểu cho một giai đoạn lịch sử ngược dòng về trước mấy ngàn năm, thậm chí là hàng vạn năm. Thiện Ác Nữ Vương rõ ràng sinh ra ở thời đại này, Thiên Giới Bi làm sao thu nhận ký ức của nàng? Trừ phi nàng tạo ra Bia Khóc rồi tự mình đưa vào trong Thiên Giới Bi.
“Không đúng!” Bỗng nhiên Sở Mộ nhíu chặt chân mày, bắt đầu rơi vào trạng thái trầm tư. Tòa Thiên Giới Bi này không phải giảng thuật chuyện xưa của Vũ Sa. Bởi vì đoạn hình ảnh kia miêu tả người thiếu nữ không phải là Vũ Sa hay Thiện Ác Thủy Tổ. Sở Mộ chỉ thấy được hình ảnh nàng nhảy xuống vực sâu mới liên tưởng đến đoạn ký ức bi thương của Vũ Sa mà thôi. Nơi này trùng khớp với địa điểm trong trí nhớ Vũ Sa, nhưng điều này chỉ có thể chứng minh sự kiện kia thật sự tồn tại. Nhưng Thiên Giới Bi thứ năm muốn nói điều gì? Rốt cuộc nơi này là nơi nào? Tòa Thiên Cung thần bí kia vốn không tồn tại ở nhân gian, mà nó lơ lửng giữa thời không, nằm trong không gian hỗn độn và hắc ám vô tận. Xem ra, nếu muốn biết đáp án, hắn nhất định phải hỏi thăm Vũ Sa rồi.
Sở Mộ rời khỏi vách núi, dẫn Trữ Mạn Nhi bay ngược trở về Thiên Cung. Hành lang dẫn tới Thiên Cung lại bắt đầu lóe sáng chỉ hướng cho Sở Mộ. “Rầm rầm rầm ~!” Bỗng nhiên, một tiếng sóng biển kinh thiên động địa truyền vào tai hắn. Hình ảnh trước mắt dần dần tan rã, ngay sau đó là không gian dưới chân xuất hiện từng đợt sóng lớn vỗ bờ. Sóng lớn không ngừng tràn về phía trước, càng lúc càng cao, nuốt hết bậc thang, hành lang rồi đổ ập xuống tòa Thiên Cung hoa lệ kia. Hình ảnh biến đổi rất nhanh, chốc lát sau Sở Mộ nhìn thấy Thiên Cung chìm trong biển nước. Sau đó, vô số thân ảnh xuất hiện từ trong Thiên Cung, khu vực bên ngoài hành lang bắt đầu phát sinh chiến đấu kịch liệt.
“Ào ào ào!” “Ầm ~~~!” Sóng nước cuồn cuộn nổi lên, phía trên đầu sóng là một con Giao Long màu trắng ngẩng cao đầu ngạo nghễ. Chính con Giao Long màu trắng này đã nhấc lên sóng thần khủng khiếp nhấn chìm Thiên Cung, một mình nó khống chế đại dương mênh mông chiến đấu với quân đoàn địch nhân đông đảo. Sở Mộ đã từng thấy Bạch Long tại Tranh Minh Chủ Thành, đó là Chủ Sủng của Tiêu Tuyết Ngang, một cường giả lãnh tụ của nhân loại. Ngay lúc đó, chỉ có một mình nó dám chiến đấu chính diện với Vạn Niên Bất Hủ - Ám Thương Vương. Nhưng Bạch Long của Tiêu Tuyết Ngang không thể nào so sánh với đầu Giao Long màu trắng này. Thực lực và khí thế cách xa nhau vạn dặm, chênh lệch như trời với đất. Con Giao Long màu trắng này hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu Hải Vương, không một ai dám nghi ngờ quyền lực thống trị của nó trên biển rộng. Có lẽ Hồn Sủng cấp Bất Tử trong truyền thuyết cũng chỉ như vậy mà thôi.
“Rầm rầm rầm!” Đại dương quay cuồng, sóng biển đục ngầu không ngừng công kích Thiên Cung. Sở Mộ chỉ có thể nhìn thấy phạm vi hạn hẹp, nước biển từ trên cao đổ xuống dường như vô tận, áp lực đè lên Thiên Cung càng lúc càng lớn. Hồi lâu sau, Sở Mộ và Trữ Mạn Nhi không thấy gì nữa, sóng gió ngập trời dần dần giảm bớt, thanh âm chiến đấu cũng tắt ngấm. Hình ảnh trước mắt lại tan rã, Sở Mộ biết mình đang rời khỏi thời không ký ức. Hết thảy mọi thứ từ từ biến mất, Sở Mộ nghĩ rằng lần này mình đã tận mắt chứng kiến lực lượng cấp Bất Tử trong truyền thuyết. Đáng tiếc là hắn không nhìn hết toàn cảnh trận chiến kia. Hắn biết rằng đầu Bất Tử Giao Long kia có ý định hủy diệt Thiên Cung. Đó là biểu hiện của sự tức giận đạt tới cực hạn, vì thế nó mới dùng lực lượng đại dương nhấn chìm Thiên Đình.
“Ca ca, tại sao con Giao Long kia tức giận như vậy, nó muốn hủy diệt Thiên Cung sao?” Trong đầu Trữ Mạn Nhi vẫn đang nghĩ tới những hình ảnh kinh động kia. Sở Mộ lắc đầu nói: “Nó thất bại!” “A? Thất bại?” Trữ Mạn Nhi trợn mắt ngạc nhiên. Ngoại trừ Thế Chủ Thụ, Giao Long màu trắng đã là sinh vật mạnh nhất nàng từng thấy. Thậm chí nàng biết được nó là sinh vật cùng đẳng cấp với Thế Chủ Thụ. Tồn tại này đã có thể xưng là Thần, một khi Thần muốn hủy diệt thứ gì đó, trên thế gian này còn có lực lượng nào ngăn cản được nó? “Tại sao ca ca biết nó thất bại?” Trữ Mạn Nhi cảm thấy khó hiểu, mở miệng hỏi ngược lại.
Trên thực tế, bản thân Sở Mộ cũng không thể tin được chuyện này. Với thực lực của Giao Long màu trắng, làm sao có thể thất bại? Nhưng sự thật chứng minh nó đúng là thất bại. Tòa Thiên Giới Bi thứ năm miêu tả chuyện xưa của Hải Vương Giao Long, Sở Mộ thấy cảnh nó hủy diệt Thiên Cung. Nhưng Thiên Cung vẫn tồn tại cho đến ngày nay. Bởi vì trong trí nhớ của Vũ Sa có một tòa Thiên Cung giống y như thế, hoàn toàn nguyên vẹn không sứt mẻ chút nào. Thú Hồn cổ xưa, Thất Tội Hồ, Hằng Hải Giao Nhân, Thế Chủ Thụ, Giao Long màu trắng… Thiên Giới Bi rốt cuộc đang muốn giảng thuật chuyện gì? Tại sao Giao Long màu trắng lại muốn hủy diệt Thiên Cung? Hơn nữa, Vũ Sa cũng xuất thân từ tòa Thiên Cung này. Đủ loại nghi ngờ khiến Sở Mộ đột nhiên ý thức được sự tình nghiêm trọng, hẳn là Thiên Giới Bi không chỉ muốn giảng thuật chuyện tình Thất Tội Hồ đơn giản như vậy.
“Ca ca, ngươi nghĩ tới điều gì sao?” Trữ Mạn Nhi nhỏ giọng hỏi. “Thế Chủ Thụ gia gia của ngươi đã nói một câu, khi thực lực thăng tiến càng cao, ánh mắt nhìn thấy sự vật càng thêm trong sáng.” Sở Mộ trầm giọng nói. “Ừ!” Trữ Mạn Nhi gật đầu xác nhận. Trong dĩ vãng, Sở Mộ không biết Thiên Giới Bi có ý nghĩa tồn tại như thế nào, nhưng khi hắn từ từ tiếp xúc với những sinh vật cao cấp nhất thế gian, hắn đã phát hiện ra rằng chúng đều có liên quan đến Thiên Giới Bi. Trong lúc vô tình, hắn cũng bị cuốn vào trong truyền thuyết mơ hồ kia. Đó là kinh nghiệm dành cho tất cả Bi Khấp Giả, hay là chỉ có một mình hắn gặp phải vấn đề này?
Đề xuất Tiên Hiệp: Huyền Trần Đạo Đồ