Logo
Trang chủ

Chương 1477: Tòa Thiên Giới Bi thứ năm

Đọc to

"Ca ca?" Cuối cùng Trữ Mạn Nhi không nhịn được nữa, cất tiếng gọi hắn. Giọng nàng thật nhỏ, như thể bị mùi máu tanh trong gió làm cho sợ hãi.

"Không sao!" Sở Mộ trấn an.

"Ca ca đang giận sao?" Trữ Mạn Nhi bĩu môi hỏi.

"Không có, ta đang suy nghĩ một chuyện." Sở Mộ lười để tâm đến tiểu nha đầu này, những chuyện ồn ào kia vốn chẳng có ích lợi gì.

"À, vậy ta muốn nói cho ca ca biết một chuyện." Trữ Mạn Nhi thì thầm.

"Ngươi nói đi!" Sở Mộ vẫn giữ thái độ lạnh nhạt.

"Hình như gần đây có một tòa Thiên Giới Bi." Trữ Mạn Nhi nói.

"Thiên Giới Bi? Ngươi xác định?" Sở Mộ ngẩn người, kinh ngạc.

Trữ Mạn Nhi gật đầu xác nhận: "Thế Chủ Thụ đã truyền lại cho ta vị trí và hình ảnh của tất cả Thiên Giới Bi. Chung quanh Bạch đảo hẳn là có một tòa. Nhưng ta không biết đó là Thiên Giới Bi thứ mấy."

Tân Nguyệt Địa có hai tòa Thiên Giới Bi, Lâm thành tại Ô Bàn đại địa có một tòa, Cẩn Nhu công chúa đi tới phía bắc Tranh Minh đại địa cũng đã thấy một tòa. Bây giờ Bạch đảo lại xuất hiện thêm một tòa nữa, như vậy Sở Mộ tổng cộng đã tìm được năm tòa Thiên Giới Bi, hơn nữa hắn còn thu thập được đầy đủ những tin tức cần thiết.

Thiên Giới Bi lưu giữ ký ức của những sinh vật cổ xưa. Bản thân Sở Mộ đã nhận được truyền thừa từ Thiên Giới Bi tây giới. Thú hồn trong Thiên Giới Bi đã chỉ dẫn hắn tìm tới Phong Điện của Giao Nhân cổ xưa, đồng thời tường thuật truyền thuyết Thất Tội Hồ, và cả sự kiện vị diện sụp đổ. Tóm lại, rất nhiều mảnh ký ức vụn vặt đang dần dần ghép lại thành một bức tranh toàn cảnh, nhưng Sở Mộ đôi khi vẫn mơ hồ, chưa thể hoàn toàn hiểu được ý nghĩa mà Thiên Giới Bi muốn truyền đạt.

Tòa Thiên Giới Bi thứ hai tại Vạn Tượng Cảnh đã đề cập đến vấn đề Giao Nhân cổ xưa, hướng dẫn hắn đi tới Phong Điện trong Đệ Nhị trọng khôn. Thiên Giới Bi thứ ba ở Lâm thành, nơi Sở Mộ đã thấy được ký ức của Trữ Mạn Nhi. Tin tức tuy không nhiều, nhưng lại liên quan trực tiếp đến Thế Chủ Thụ, có mức độ ảnh hưởng vô cùng lớn lao đối với thế giới. Cẩn Nhu công chúa đi tới phía bắc Tranh Minh đại địa nhìn thấy tòa Thiên Giới Bi thứ tư, đã xác nhận truyền thuyết Thất Tội Hồ là chân thật, đồng thời biết được con đường tìm kiếm tung tích bảy đại chủng tộc Tội Hồ.

Vậy thì, Thiên Giới Bi trên Bạch đảo này muốn giảng thuật chuyện gì? Trên hải dương mênh mông, một hòn đảo đơn độc hiện ra, toàn bộ hòn đảo chỉ có một màu trắng xóa. Vùng biển bốn phía mọc đầy san hô trắng, mỗi cây san hô tựa như một đóa hoa tuyết đột ngột trồi lên giữa biển khơi. Sở Mộ và Trữ Mạn Nhi bay trên không nhìn xuống, thấy được một khung cảnh rực rỡ thu hút tầm mắt. Cả hòn đảo quả thực là một kỳ quan thiên nhiên.

Sở Mộ thấy từng đám quái vật biển di chuyển dưới nước, phía sau những tảng đá ngầm cũng có không ít Thủy hệ Hồn sủng ẩn núp. "Ca ca, Thiên Giới Bi ở trên Bạch đảo." Trữ Mạn Nhi cảm nhận một lát rồi chỉ về phía hòn đảo.

Sở Mộ bắt đầu hạ thấp độ cao, tiến tới gần Bạch đảo. Khi xuyên qua lớp sương mù dày đặc, hắn liền thấy một cái đỉnh tháp thật lớn khắc đầy văn tự cổ xưa. Chỉ tiếc là hòn đảo đã bị thủ hạ của Hạo Kiếp hải yêu canh gác chặt chẽ, Sở Mộ không dám mạo hiểm đến gần.

"Chúng ta xông vào sao?" Trữ Mạn Nhi nhỏ giọng hỏi.

"Chúng nó phòng thủ hải vực rất nghiêm mật, không trung và lục địa cũng có rất nhiều đội quân canh gác." Sở Mộ nhíu mày suy nghĩ.

Vừa dứt lời, Sở Mộ giơ tay lên, ngưng tụ một đoàn năng lượng hắc ám nhỏ như viên bi. Sau đó, hàng loạt viên bi hắc ám xuất hiện, từ từ mở rộng, lan tràn khắp không gian, cuối cùng biến thành một đám mây đen khổng lồ. Không lâu sau, mây đen nồng đậm đã che khuất mặt biển, khiến khu vực lân cận trở nên mờ mịt, đen tối.

"Chúng ta âm thầm lẻn vào!" Sở Mộ nhỏ giọng nói.

Trữ Mạn Nhi gật đầu, chủ động áp sát thân thể vào người Sở Mộ, hai cánh tay vòng quanh cổ hắn, nở nụ cười khả ái. Trong ngoài Bạch đảo đều có thủ hạ Hạo Kiếp hải yêu canh gác và tuần tra, việc Sở Mộ lẻn vào nhất định sẽ gặp khó khăn. Thế nhưng, càng khó khăn lại càng thú vị, Trữ Mạn Nhi thích nhất là kiểu trò chơi kích thích như thế này.

Sở Mộ vòng tay ôm ngang eo Trữ Mạn Nhi, thân thể từ từ dung nhập vào bóng tối rồi trượt về phía trước. "Thu liễm khí tức!" Sở Mộ dặn dò Trữ Mạn Nhi.

"Ừ!" Trữ Mạn Nhi gật đầu.

Đám mây đen bắt đầu bay qua hòn đảo, Sở Mộ theo đó nhích lại gần bờ biển đầy san hô trắng. Ở vị trí cách Sở Mộ và Trữ Mạn Nhi không tới mười thước đang có hai con Ngư Kỳ màu vàng kim. Chúng lấy vây làm cánh, trôi nổi giữa không trung đi qua đi lại canh gác. Cặp mắt chúng thật lớn, trong lúc di chuyển ngó chừng chung quanh vô cùng cẩn thận.

Sở Mộ ẩn giấu khí tức, âm thầm dò xét hai đầu Ngư Kỳ kia. Bỗng nhiên, một con trong đó nghiêng đầu nhìn về phía Trữ Mạn Nhi. Đúng lúc Trữ Mạn Nhi đang nhìn nó, khoảnh khắc con quái vật biển đột nhiên xoay đầu lại khiến nàng giật mình. Nàng vội vàng mím môi nín thở, không dám cử động nữa. Nếu làm kinh động hai đầu Ngư Kỳ này thì không sao, nhưng đây là địa bàn của chúng. Một khi mấy ngàn đầu quái vật biển cùng nhau xông tới, Sở Mộ nhất định sẽ gặp phiền toái lớn.

"Cô cô cô!" Đầu Ngư Kỳ quái vật kia phát ra thanh âm khó nghe, ánh mắt mờ mịt không thể nhận ra chỗ nào khác thường. Nó không hề biết rằng chỉ cách đó năm thước đang có hai thân ảnh ẩn trong bóng tối. Khi nó xoay qua chỗ khác, hai đường viền mờ nhạt từ từ di động về phía trước. Đám Ngư Kỳ quái vật phân tán tuần tra khắp Bạch đảo, trong đó có không ít quái vật biển thực lực rất mạnh, số lượng lên tới ba, bốn ngàn con, tạo thành một mạng lưới vô cùng chặt chẽ.

"Cô cô cô cô cô cô ~~~!" "Cô cô cô!" Sau đó ít lâu, đám Ngư Kỳ quái vật lại phát ra một tràng thanh âm kỳ lạ. Sở Mộ cho rằng mình đã bị chúng phát hiện, đang định hít một hơi lấy khí thế quay đầu chạy trốn, bất chợt phát hiện đám Ngư Kỳ quái vật không phải nhắm tới hắn, mà chúng đang biến hóa trận hình thủ vệ.

Trận hình thủ vệ đột ngột biến hóa khiến Sở Mộ cảm thấy khó xử. Bởi vì trước sau trái phải của hắn đúng lúc xuất hiện một nhóm Ngư Kỳ quái vật. Ở khoảng cách gần như thế này, chỉ cần Sở Mộ di động sẽ bị phát hiện ngay lập tức. Kỹ năng ẩn giấu và ngụy trạng chỉ có hiệu quả tốt khi khoảng cách song phương đủ xa, vì thế hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ biết bế hơi tĩnh khí, âm thầm cầu xin nữ thần may mắn.

"Ca ca, làm sao bây giờ?" Trữ Mạn Nhi nhỏ giọng hỏi.

Quanh thân Sở Mộ còn có một bức tường không gian ngăn cản thanh âm và che giấu khí tức, nên việc trao đổi nhỏ giọng cũng không gây ra ảnh hưởng gì. "Trận thế này còn có năng lượng không gian dao động, cách một đoạn thời gian sẽ xuất hiện một làn sóng vô hình lướt qua. Nếu có địch nhân xông vào nhất định sẽ bị phát hiện rất nhanh. Bây giờ đành phải chờ chúng thay đổi trận hình tuần tra một lần nữa rồi tính tiếp. Vận khí không tốt có khi sẽ bị giam lỏng ở trong này." Sở Mộ đáp.

"Biết rồi, nhưng lúc nãy bộ dạng ca ca khẩn trương đúng là hài hước. Nơi này thật sự thú vị a...aa...aaa!" Trữ Mạn Nhi nở nụ cười, một làn hơi thở thơm tho phả vào mặt hắn.

"Có gì vui mà chơi đùa? Đám Ngư Kỳ quái vật ở bên ngoài đảo thực lực không mạnh lắm. Sau khi tiến vào nội đảo nhất định sẽ có quái vật mạnh hơn, chúng ta cũng có thể gặp nguy hiểm." Sở Mộ trừng mắt, gõ đầu nàng một cái.

Thủy hệ khắc chế Hỏa hệ rất lớn, mà chung quanh lại là đại dương mênh mông. Mặc dù chiến đấu ở đây không bị trói buộc như dưới đáy biển, nhưng lực lượng ma diễm của hắn sẽ bị suy giảm mấy thành. Số lượng Hải yêu đông đảo, thực lực lại mạnh, đây hẳn là quân đoàn tinh nhuệ được Hạo Kiếp hải yêu phái tới trấn thủ nơi quan trọng này.

Đề xuất Tiên Hiệp: Quỷ Bí Chi Chủ [Dịch]
Quay lại truyện Sủng Mị
BÌNH LUẬN