Logo
Trang chủ

Chương 1483: Hoàng tộc tập kích

Đọc to

Nhân loại, tai họa nó gây ra nghiêm trọng vượt xa sức tưởng tượng của ngươi. Chỉ vì một lần gặp mặt, ngươi thật sự cam tâm gánh chịu hậu quả thay nó sao? Rất nhiều Hải tộc không dễ dàng giao tiếp như các ngươi nghĩ. Giọng Đông Hải giao vương vô cùng nghiêm túc. Lúc này, Ngư nhân công chúa cũng nhìn Sở Mộ, lòng nàng nghi hoặc không hiểu tại sao gã nhân loại này lại đồng ý nhanh đến vậy.

Phải biết rằng, tai nạn do Hoàng Tuyền Họa gây ra ảnh hưởng đến hàng trăm vạn sinh linh và mấy đại chủng tộc. Việc muốn xoa dịu cơn giận của họ, tìm về những Hải tộc đang trôi dạt khắp nơi, nói thì dễ nhưng làm sao đây? Ít nhất nếu để nàng đi làm, không biết đến bao giờ mới xong. Quan trọng nhất, hắn vốn là nhân loại. Phần lớn Hải tộc chỉ thông tình đạt lý với Ngư nhân tộc, còn lại chúng trời sinh đã chán ghét và căm thù mọi Dị tộc. Nhiệm vụ này thật sự rất khó hoàn thành trong thời gian ngắn.

"Chỉ cần nhìn thấy nó một lần, ta đã xác định nó là Hồn sủng của mình. Nếu Hồn sủng của ta phạm phải sai lầm, ta nguyện ý gánh chịu hết thảy tội lỗi thay nó." Sở Mộ dứt khoát nói.

Trong lòng Sở Mộ, hồn ước không phải là nô dịch, mà là mối quan hệ bình đẳng, song phương đều có cơ hội lựa chọn riêng. Mỗi Hồn sủng sư có tính cách và sự lựa chọn khác nhau, con đường tu luyện cũng không giống bất kỳ ai. Vì vậy, phương thức ký kết hồn ước trong lĩnh vực Hồn sủng sư cũng muôn hình vạn trạng. Muốn ký kết hồn ước thành công, trước tiên Sở Mộ phải được tiểu Hoàng Tuyền nhận thức, và phải có dũng khí gánh chịu mọi tội lỗi do nó gây ra. Có lẽ Sở Mộ không biết nhiệm vụ bồi thường và dẹp loạn trong lời Đông Hải giao vương khó khăn đến mức nào, nhưng hắn không thể nào từ bỏ một con Thủy hệ Hồn sủng lý tưởng trong lòng mình.

"Ngươi không cần phải hứa hẹn chuyện này. Ta chỉ nói cho ngươi biết một phương pháp, ngươi có thể tùy ý hành động, tùy thời từ bỏ cũng không sao. Bởi vì ngươi không nợ nó cái gì, cũng không thiếu Hải tộc cái gì." Đông Hải giao vương chậm rãi nói.

Vừa dứt lời, Đông Hải giao vương ra hiệu cho Ngư nhân công chúa dẫn Sở Mộ rời khỏi tế đàn.

"Ngươi thật sự định làm vậy sao?" Lam Thiếp nhìn Sở Mộ với ánh mắt nghi hoặc. Nàng nhận thấy mình không thể nhìn thấu gã nhân loại này nữa. Hắn rõ ràng không hề quen biết tiểu Hoàng Tuyền, tại sao lại quyết định gánh vác trách nhiệm nặng nề đến thế?

"Ừ!" Sở Mộ gật đầu đáp.

"Tốt, ta sẽ ủng hộ ngươi, và cũng sẽ trợ giúp ngươi một tay." Lam Thiếp nghiêm túc nói. Trải qua mấy ngày tiếp xúc, Ngư nhân công chúa nhận ra gã nhân loại này có tính cách rất tốt, rất đáng để nàng kết giao.

Lưỡng Khôn sơn tọa lạc tại ranh giới giữa Tranh Minh đại địa và Ô Bàn đại địa. Hai vùng lãnh thổ này bị ngăn cách bởi một dãy sơn mạch khổng lồ, thế núi tựa như Ngọa Long ẩn mình, đỉnh núi cao vút đâm vào mây. Trên thực tế, đây là lối đi bí mật giữa hai khối đại địa, một số người hiểu biết có thể xuyên qua sơn mạch để tiến hành buôn bán, trao đổi lẫn nhau. Nhưng trước hết, họ phải có thực lực vượt qua hàng loạt Mê giới cao cấp.

Những thông đạo này vô cùng bí mật, thậm chí có tin đồn nói rằng đây là nơi ẩn cư của hai đại hoàng tộc. Người bình thường không thể nào tìm được lối ra vào nằm đâu đó trong sơn mạch. Sự thật vốn là như thế, lối đi này luôn có cường giả hoàng tộc canh chừng. Nếu họ không cho phép, tuyệt đối không một ai có thể sử dụng thông đạo xuyên qua hai khối đại địa.

Dạo gần đây, Liễu Băng Lam thường xuyên đi tới Tranh Minh đại địa, nhưng nàng không biết nhiều về tòa sơn mạch này. Những chuyện liên quan đến hai đại hoàng tộc cũng nghe được một ít từ đám Cương chủ. Qua biểu hiện của các vị Cương chủ, có thể thấy họ vô cùng e ngại và kính sợ hai thế lực thần bí này.

"Vũ Bá, Ẩn Đồng hoàng tộc rốt cuộc là thế lực gì? Chẳng lẽ địa vị của họ còn cao hơn cả Thần Tông?" Trên đường đi, Liễu Băng Lam muốn tìm hiểu sâu hơn chuyện này.

"Chuyện đó sao? Bàn về thực lực tổng thể, Thần Tông nhất định là mạnh nhất, điểm này không thể nghi ngờ. Ẩn Đồng hoàng tộc là một thị tộc nhân số không nhiều, chỉ có điều thực lực thành viên trong tộc đồng đều mạnh hơn tuyệt đại đa số những thế lực khác trên đại lục. Vì đủ loại nguyên nhân, họ rất ít khi để ý tới sự tình thế tục. Chỉ khi nào phát sinh đại sự liên quan đến an nguy của nhân loại, họ mới hiện thân triệu tập hội nghị." Vũ Bá mỉm cười giải thích. Lời giải thích của hắn có chút hàm hồ, không thể nói rõ địa vị và quyền lực thực sự của hoàng tộc đối với thế giới nhân loại.

Lúc này, Vũ Sa đi bên cạnh mới mở miệng nói chen vào: "Thật ra có thể hiểu họ là thế lực thủ hộ nhân loại, nhưng họ không cam lòng yên lặng cống hiến. Cho nên tự xưng mình là hoàng tộc. Ngươi xem họ là Thống trị giả, hay là Thủ hộ giả cũng được." Ngữ khí của nàng rất bình thản, nhưng ai cũng nghe ra thái độ khinh thường của nàng đối với hai đại hoàng tộc.

Nụ cười trên mặt Vũ Bá hơi cứng lại, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại cảm thấy Vũ Sa nói cũng không sai. Thế là hắn đành phải lắc đầu bất đắc dĩ, im lặng không lên tiếng. Vũ Sa liếc nhìn Vũ Bá, khóe miệng hơi nhếch lên đầy ẩn ý. Bởi vì nàng biết rất nhiều chuyện, chẳng qua là lười nói mà thôi.

"Phía trước có một tòa thành nhỏ, chúng ta nghỉ ngơi một ngày, sáng mai lại tiếp tục lên đường." Vũ Bá mở miệng nói.

"Ơ, Vũ Bá, bản đồ ở trên người ngươi sao? Tại sao ngươi biết phía trước có một tòa thành nhỏ, có phải là Tế Thủy thành không? Ta nghe nói đó là một tòa thành rất đẹp." Bàng Duyệt đột nhiên hỏi.

Vũ Bá ý thức được mình lỡ lời, vội vàng ho khan một tiếng che giấu sự lúng túng, rồi nói: "Trước kia ta có nhìn qua bản đồ, nhớ kỹ một chút. Lão già này xưa nay trí nhớ rất tốt."

"Nha!" Bàng Duyệt gật đầu một cái. Ánh mắt chuyển sang Băng Lam, mở miệng nói: "A di, chúng ta đến Tế Thủy thành nghỉ ngơi nhé?"

"Ừ!" Băng Lam hiển nhiên là đồng ý.

Lần này đoàn người đi dự hội nghị còn có Bạch Ngữ, Tiếu nguyên lão, Thánh vệ trưởng và mười gã Thánh vệ. Bên phía Vũ Sa có Cao phu nhân, Cao Hà cùng với một nhóm thủ hạ. Cao phu nhân và Vũ Sa cũng nhận được thư mời, cho nên đội ngũ này chia làm hai nhóm người. Một là Liễu Băng Lam cầm đầu đại diện Tân Nguyệt Địa tham gia hội nghị, trong đó Bạch Ngữ là thành viên đặc biệt, tham dự với tư cách cá nhân. Nhóm thứ hai là Vũ Sa cầm đầu, nàng mang theo không ít người, ngoại trừ Cao phu nhân ra, còn có một đội nữ thị vệ trực thuộc Nguyệt cung.

Băng Lam không biết bây giờ Vũ Sa đã nắm trong tay bao nhiêu lực lượng, nhưng lần này nàng tham gia hội nghị Lưỡng Khôn sơn biểu hiện vô cùng cẩn thận. Bất kỳ người nào đi theo hộ tống cũng có thực lực rất mạnh.

Sau khi đến Tế Thủy thành, đoàn người ra lệnh cho Hồn sủng dừng lại, chậm rãi hạ xuống bên trong thành. Tế Thủy thành quả thật đúng như tên gọi, trên đường phố, tường thành, hẻm nhỏ đều có dòng suối chảy róc rách, khắp nơi là hồ nước trong suốt thấy đáy. Vô số dòng suối lượn lờ xung quanh tòa thành rồi hợp lại ở khu vực trung tâm. Mọi người vừa tiến vào lập tức bị cảnh đẹp nơi này thu hút tầm mắt.

Không biết là ai có kỹ thuật cao siêu đến vậy, để tạo nên một tòa thành thế này hẳn là hao phí rất nhiều nhân lực, vật lực. Đây là lần đầu tiên Bàng Duyệt nhìn thấy tòa thành mỹ lệ như vậy. Mấy ngày đi đường làm cho nàng tinh thần mỏi mệt, bây giờ đột nhiên hưng phấn bừng bừng lôi kéo Cao Hà cùng lứa tuổi chạy vào trong thành. Những người khác đều không có hứng thú quá lớn, mà tự mình đi tìm lữ quán nghỉ ngơi.

Đề xuất Tiên Hiệp: Đế Quốc Bóng Tối
Quay lại truyện Sủng Mị
BÌNH LUẬN