"Chúng ta sẽ chiêu mộ cao thủ từ các thế lực, sau đó phái họ tới trấn giữ Tịch Tĩnh Lâm. Những người được điểm danh hy vọng không nên kháng cự. Chư vị có đồng thuận không?" Trữ gia chủ cất lời, ánh mắt lướt qua toàn bộ đại sảnh. Lời của một vị gia chủ Hoàng tộc, đặc biệt là chuyện liên quan đến sự tồn vong của nhân loại, về cơ bản là không thể phản bác. Nếu không đồng ý, chẳng phải là muốn phản nghịch cả chủng tộc hay sao? Không một ai dám lên tiếng, mặc dù trong đại sảnh đều là Vương giả, là cường giả đứng đầu các thế lực, nhưng họ thực sự không dám chống lại sự an bài của Hoàng tộc.
"Ta phản đối!" Bỗng nhiên một thanh âm nam tử vang lên. Thanh âm này lập tức khiến cả đại sảnh chìm vào tĩnh lặng. Mọi người vội vàng quay đầu tìm xem kẻ nào dám cả gan phản đối Gia chủ Hoàng tộc. Tiêu Tuyết Ngang không màng đến ánh mắt của người khác, thái độ bình thản nói với Trữ gia chủ: "Ai gây ra lỗi lầm thì người đó phải gánh chịu, những người khác không cần thiết phải chịu trách nhiệm vì một đám người tham lam làm xằng làm bậy." Nói xong, Tiêu Tuyết Ngang cố ý liếc nhìn mấy vị lãnh tụ ngồi đối diện.
"Ta cũng không thích gánh vác hậu quả thay cho người khác." Đúng lúc này, Trữ Vương của Trữ Thị Vương triều cũng xen vào một câu. Tuy cùng là thành viên của Trữ Thị Thế triều, nhưng Trữ Vương xưa nay không ưa Trữ gia chủ vì ông ta quá nghiêng về phía Hoàng tộc. Dù cùng họ Trữ, hai người vẫn luôn bằng mặt không bằng lòng, hễ có cơ hội là lập tức đả kích đối phương. Điều này khiến mọi người lấy làm kỳ quái, không hiểu vì sao hai đại nhân vật này lại tồn tại mâu thuẫn lớn đến vậy.
"Lỗi của người khác lại bắt tất cả mọi người cùng chịu trách nhiệm, Trữ gia chủ, chuyện này hình như không thích hợp lắm?" Lão tông chủ Huyền Môn Tiên Tông mỉm cười nhàn nhạt, hỏi ngược lại một câu. Ở thời điểm này, dám lên tiếng nói chuyện cũng chỉ có mấy vị nhân vật cấp lãnh tụ này.
Thần sắc Trữ gia chủ không thay đổi nhiều, ánh mắt hắn khẽ đảo qua mấy vị gia chủ khác. Những người kia khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã có ý kiến phản đối về chuyện này, vậy thì tạm thời gác sang một bên. Hiện tại không thể tiếp tục giải quyết theo kế hoạch được nữa. "Được rồi, chuyện này cứ để đó, sau này sẽ bàn lại." Trữ gia chủ gật đầu nói.
"Phía đông Ô Bàn Đại Địa đang bộc phát Trùng Dịch, số người thương vong đã gần vạn. Loại ôn dịch do Trùng tộc gây ra này từng xuất hiện mười năm trước, và giờ đang không ngừng càn quét khu vực phía đông Ô Bàn Đại Địa. Rất nhiều tòa thành, địa vực, địa giới đã bị nhiễm bệnh, số lượng người bệnh gia tăng nhanh chóng mặt. Mấy vị Vương chủ đã liên kết với Huyền Môn Tiên Tông xuất quân cứu viện nhưng vẫn không thể giải quyết triệt để. Cho đến nay vẫn chưa tìm ra biện pháp xử lý tốt, tạm thời chỉ có thể phái quân đoàn ngăn chặn đường biên giới, không cho ôn dịch tiếp tục lan rộng."
Ô Bàn Trùng Dịch là tai nạn khủng khiếp cứ mười năm bộc phát một lần. Đây là bệnh dịch do Trùng hệ Hồn Sủng gây ra. Nếu để chúng tồn tại quá lâu, tạo cơ hội cho chúng ẩn núp và lây lan, phạm vi ảnh hưởng sẽ không ngừng mở rộng. Đến lúc đó, dù nhân loại phái ra bao nhiêu cường giả cũng khó lòng giải quyết triệt để. Trong lịch sử đã từng xuất hiện loại hình ôn dịch này, nếu xử lý không tốt rất có thể sẽ khiến số lượng nhân loại giảm sút nghiêm trọng. Mà Ô Bàn Trùng Dịch hiện tại đang có khuynh hướng này.
"Phái quân đoàn quét dọn? Hình như quá vô nhân đạo rồi? Không sợ nhân tâm biến đổi sao?" Nữ Chưởng môn Thần Tông hỏi ngược lại. "Vậy Thần Tông có phương pháp giải quyết tốt hơn không?" Trữ gia chủ hỏi. Nữ Chưởng môn trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Sau đó, có lẽ Nữ Chưởng môn nghĩ tới điều gì, ánh mắt nàng nhìn thoáng qua vị trí của mấy thế lực độc lập. Nàng đứng dậy hơi khom người hành lễ, mở miệng nói: "Nguyệt Cung Du Thánh Nữ vốn nổi danh về năng lực chữa trị thương thế và hồi phục tinh thần. Đặc biệt là kỹ năng Hoa hệ chúc phúc lại càng hữu dụng, có lẽ nàng đủ khả năng hóa giải trận ôn dịch này?"
"À?" Trữ gia chủ khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn sang Du Thánh Nữ. Du Thánh Nữ đeo khăn che mặt, thần thái an tĩnh như thường. Dung mạo và khí chất tựa như một đóa Tuyết Liên trên đỉnh Thái Sơn. Nữ Chưởng môn ngỏ ý tiến cử, tất cả mọi người lập tức chú ý đến Du Thánh Nữ. Khi thấy nàng, không ít người phải thầm than, không ngờ hội nghị này lại xuất hiện một nữ tử đặc biệt đến thế, nàng xinh đẹp đến mức khó thể dùng từ ngữ để hình dung. Mặc dù nàng đeo khăn che mặt, tinh thần mọi người vẫn âm thầm chao đảo; nam nhân thì hâm mộ, si mê, nữ nhân cũng không tránh khỏi cảm giác ghen tỵ.
"Nguyệt Cung Du Thánh Nữ đúng không? Ngươi có phương pháp hóa giải ôn dịch?" Trữ gia chủ đánh giá Du Thánh Nữ một lượt, sau đó mở miệng dò hỏi.
Du Thánh Nữ mỉm cười lạnh nhạt, trên mặt không hề biểu lộ thái độ gì. "Ta không biết nhiều về sự tình ở Ô Bàn Đại Địa, nhưng vấn đề Trùng Dịch đúng là có thể thử một lần." Du Thánh Nữ lựa lời uyển chuyển nói, không muốn để người ta nhận ra thái độ của mình.
"Cô nương, ngươi có mấy thành nắm chắc?" Trữ Vương xoay người lại hỏi, ngữ khí vô cùng nghiêm túc. "Tạm thời không có loại ôn dịch nào ta không thể giải quyết." Du Thánh Nữ mỉm cười nói.
"Thật không?" Trong lòng Trữ Vương cảm thấy rất vui mừng vì chuyện này. "Trữ Vương, Du Thánh Nữ đã hóa giải hơn hai mươi lần ôn dịch đủ cấp độ tại Tranh Minh Đại Địa, cứu sống hàng trăm triệu con dân của chúng ta. Mỗi khi đến ngày lễ, số người tới bái lạy, cảm tạ xếp hàng từ đại môn Nguyệt Cung đến tận cổng thành. Bản lĩnh Thánh Nữ thật sự cao cường, ngài có thể yên tâm." Đúng lúc này, Lão tông chủ Huyền Môn Tiên Tông vuốt chòm râu bạc trắng, cười lên ha hả.
"Ừ, vậy thì tốt. Sau khi hội nghị kết thúc, làm phiền Du Thánh Nữ đi Ô Bàn Đại Địa một chuyến." Trữ Vương cũng mỉm cười ôn hòa, thái độ khiêm nhường hơn vài phần. Trữ Vương đã tự mình muốn mời, đây chính là vinh quang cực cao. Trong khoảnh khắc, địa vị của Nguyệt Cung Du Thánh Nữ gia tăng một bậc lớn. Ánh mắt mọi người nhìn vào nàng tràn đầy hâm mộ.
Ngày đầu tiên thương nghị rất nhiều chuyện, phần lớn là những đại sự ảnh hưởng đến sự phát triển của nhân loại. Liễu Băng Lam lần đầu tiên tham dự hội nghị cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Bởi vì mỗi lần Trữ gia chủ nói ra một chuyện cũng có nghĩa là một vùng lãnh thổ nào đó đang bị tai nạn uy hiếp. Nơi đó có rất nhiều người vô tội, nhưng vì phòng ngừa và không muốn liên lụy những người khác, đôi khi họ phải xử lý sạch sẽ, không để nguy hiểm lan rộng. Từ đó có thể tưởng tượng được Ô Bàn Trùng Dịch đúng là một đợt tai nạn khủng khiếp. Nếu xử lý không cẩn thận sẽ có thêm hàng vạn, hàng triệu người tử vong. Cuối cùng, các vị gia chủ quyết định phái quân đoàn tiến vào khu vực ôn dịch của Ô Bàn Đại Lục, tiến hành một lần diệt tuyệt để ngăn chặn ôn dịch từ trong trứng nước. Ôn dịch có khả năng lây lan rất nhanh, họ bắt buộc phải hành động càng nhanh càng tốt. Băng Lam tâm tính thiện lương, liên tưởng đến cảnh tượng quân đội tàn nhẫn giết chết người dân vô tội. Nội tâm nàng thật sự hy vọng Vũ Sa sẽ có biện pháp giải quyết ôn dịch, cứu vớt vô số sinh mạng trong cơn nguy khốn.
Sau đó, các vị gia chủ tường thuật lại một số vấn đề xảy ra từ hai mươi năm trước, đồng thời lưu lại tai họa ngầm cho đến ngày nay. Ví dụ như Thực Nhân Ma Vương trên núi Phi San, cứ cách một đoạn thời gian sẽ xuất hiện bên trong lãnh thổ nhân loại. Mỗi ngày nó lại tàn sát một tòa thành, lấy thân thể người sống làm thức ăn, hành vi tàn ác cực kỳ đáng sợ. Chuyện này phát sinh từ hơn trăm năm trước, trong lịch sử Tranh Minh Đại Địa cũng có ghi lại sự kiện máu tanh này. Nhưng cho đến hiện tại, các cường giả nhân loại vẫn không có biện pháp giải quyết Thực Nhân Ma Vương. Một nguyên nhân là vì thực lực của nó quá mức cường đại, ngoài ra nó còn có thân pháp xuất quỷ nhập thần, hầu như không có phương pháp vây bắt và truy sát. Hai năm trước, sự kiện Thực Nhân Ma Vương lại phát sinh một lần nữa, cơ hồ gây chấn động cả Tranh Minh Đại Địa, làm cho lòng người bàng hoàng, ăn ngủ không yên.
"Đúng là không nghĩ tới, lúc trước họ truyền ra tin tức nói là Tai Hoang. Ai ngờ được lại là một Thực Nhân Ma Vương vẫn luôn tiềm phục trong lãnh thổ nhân loại." Một đại biểu lãnh thổ tự do ngồi cạnh Liễu Băng Lam nói nhỏ. Liễu Băng Lam cũng nghe nói qua chuyện này, lúc đó mọi người truyền ra tin tức chỉ là Tai Hoang bộc phát. Hẳn là đám cao tầng muốn che giấu tin tức, chỉ có những người có tư cách tham gia Hội nghị Lưỡng Khôn Sơn mới biết được chân tướng sự tình.
"Bây giờ chúng ta bàn về sự tình lãnh thổ phương Bắc." Lão gia chủ Ẩn Đồng Hoàng tộc mở miệng nói. "Vị nào quản lý lãnh thổ phương Bắc?" Lão gia chủ hỏi. Trong lòng Băng Lam hơi nghi ngờ, mặc dù lãnh thổ phương Bắc chiếm diện tích rất lớn, nhưng có lý do gì để nó xuất hiện trong buổi Hội nghị Lưỡng Khôn Sơn? Băng Lam đứng lên hành lễ, sau đó nói với Lão gia chủ rằng lãnh thổ phương Bắc thuộc về Tân Nguyệt Địa quản lý. Lúc trước, lãnh thổ phương Bắc là khối bảo địa bị các thế lực tại Tranh Minh Đại Địa điên cuồng tranh đoạt, cuối cùng mới quyết định lấy cuộc thi nhân tài kiệt xuất để tìm ra người nắm quyền chân chính. Sở Mộ là quán quân cuộc thi nhân tài kiệt xuất, vì thế lãnh thổ phương Bắc thuộc quyền quản lý của Tân Nguyệt Địa.
"Lãnh thổ phương Bắc tiếp giáp với thế giới Hoa Tộc. Hoa Tộc đã phái sứ giả tới nói rằng một số Hoa hệ Á Tộc ở đó đang ở vào trạng thái tử vong kỳ lạ. Bọn họ quy nguyên nhân tội lỗi lên người nhân loại chúng ta, còn tỏ thái độ muốn trả thù. Cho nên lãnh thổ phương Bắc phải thành lập quan ải phòng ngự. Trải qua hai đại Hoàng tộc thương nghị, chúng ta sẽ thu hồi lãnh thổ phương Bắc, sau đó phân phối cho các thế lực lớn tiến hành xây dựng các pháo đài phòng ngự ở biên cảnh." Lão gia chủ Ẩn Đồng Hoàng tộc chậm rãi nói.
Lão gia chủ nói lời này với ngữ khí vô cùng cứng rắn, tựa như ra lệnh, căn bản không cho người khác có cơ hội phản đối. Sau khi Băng Lam nghe xong nhất thời cảm thấy tức giận chí cực. Lãnh thổ phương Bắc bây giờ đã nằm trong tay Tân Nguyệt Địa, xem như là lãnh thổ tư nhân. Các thế lực khác chỉ có thể lấy hình thức thuê mướn hoặc trao đổi tài nguyên để có chỗ xây dựng môn phái và trạm dịch. Lão gia chủ nói như thế rõ ràng là muốn giành lại quyền sở hữu, chuyện này có khác gì cưỡng đoạt đâu?
"Đại biểu Tân Nguyệt Địa, nếu không có ý kiến khác thì ký tên vào văn kiện này." Lão gia chủ Ẩn Đồng Hoàng tộc nói. Đây là phương pháp cưỡng bức không cho Liễu Băng Lam có cơ hội nói chuyện. Băng Lam thấy được Hỏa Phu Nhân, Phái chủ Phong Phái, Vương Khoan, Nguyễn Lôi cùng với rất nhiều thế lực bài xích Tân Nguyệt Địa nở nụ cười sung sướng khi người gặp họa. Có lẽ đám người kia đã chờ đợi thời khắc này từ lâu.
"Lãnh thổ phương Bắc là lãnh địa tư nhân của chúng ta. Tại sao lại phân cách cho thế lực khác? Ta không đồng ý." Giọng nói Băng Lam rất kiên quyết.
"Ta lúc nãy đã nói qua, thế giới Hoa Tộc đang muốn trả thù chúng ta, sứ giả Hoa Tộc đã cảnh báo trước. Lãnh thổ phương Bắc là địa phương phòng ngự chủ yếu, cần phải chuẩn bị đầy đủ trước khi chiến tranh bộc phát. Lần này trưng dụng là vì suy nghĩ đến tính mạng vô số dân chúng ở khu vực phía Bắc Tranh Minh Đại Địa." Lão gia chủ Ẩn Đồng Hoàng tộc nói.
"Trưng dụng? Đây rõ ràng là muốn cướp đoạt." Băng Lam lạnh lùng nói. Băng Lam biết rằng bọn họ muốn trắng trợn cướp đoạt lãnh thổ phương Bắc. Cũng có nghĩa là trực tiếp cắt mất một khối lãnh thổ trên bản đồ Tân Nguyệt Địa.
"Băng Lam, chú ý giọng nói của ngươi. Ngươi phải biết mình đang nói chuyện với ai!" Hỏa Phu Nhân mở miệng rất đúng lúc.
"Có một chuyện ngươi phải rõ ràng, những sự tình bàn bạc trong Hội nghị Lưỡng Khôn Sơn không tồn tại khái niệm cá nhân hay là thế lực. Chúng ta không thể vì lợi ích của Tân Nguyệt Địa các ngươi mà để cho tính mạng vô số dân chúng Tranh Minh Đại Địa lâm nguy. Chúng ta cho phép ngươi không đồng ý, nhưng mọi người sẽ cùng nhau biểu quyết." Lão gia chủ Ẩn Đồng Hoàng tộc bình thản nói.
Trong lòng Băng Lam trầm xuống. Để mọi người biểu quyết? Tân Nguyệt Địa bây giờ không còn bao nhiêu đồng minh, cho dù chưa tiến hành biểu quyết, nàng cũng biết kết quả cuối cùng là gì. Chuyện này đã trở thành định cục, Liễu Băng Lam đã thấy được ánh mắt chế nhạo của Hỏa Phu Nhân. Có lẽ nàng đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra. Băng Lam còn muốn nói, nhưng nghĩ lại cũng không biết nên nói gì cho tốt.
Thời điểm biểu quyết, trong số hơn hai trăm người đã có một trăm bảy mươi người đồng ý với Lão gia chủ. Nhìn thấy đám người này hăng hái biểu quyết, Liễu Băng Lam đột nhiên cảm thấy cả người mệt mỏi, vô lực. Lúc trước nàng đã nhận ra đám người kia âm thầm trao đổi, trong lời nói có ý nhằm vào Tân Nguyệt Địa. Nhưng nàng không ngờ sự tình lãnh thổ phương Bắc lại xuất hiện trong Hội nghị Lưỡng Khôn Sơn, lại còn là cưỡng bức đoạt quyền.
"Lão gia chủ, ta có ý kiến phản đối." Ngay khi biểu quyết đang nghiêng về một phía, rốt cuộc cũng có người lên tiếng phản đối.
"Hẳn là thêm một cái niên hạn, qua thời hạn đó cũng nên trả lại lãnh thổ cho người ta." Thanh âm nam tử kia lại vang lên. Băng Lam quay đầu nhìn sang liền phát hiện người nói chuyện chính là Tiêu Tuyết Ngang, Tổng Phán Quan Thần Tông.
"Tiêu Phán Quan, ngươi phản đối sao? Thân là Phán Quan Thần Tông, chẳng lẽ ngươi hy vọng nhìn thấy con dân Tranh Minh Đại Địa gặp họa?" Lão gia chủ Ẩn Đồng Hoàng tộc nói.
"Đúng là chuẩn bị chiến tranh trước mới tốt. Nhưng ta nghĩ nên thêm vào thời gian chiêu mộ, sau đó sẽ trả lại lãnh thổ đầy đủ cho người ta." Tiêu Tuyết Ngang bình tĩnh nói lại lần nữa.
"Niên hạn? Nhưng chúng ta làm thế nào biết được Hoa Tộc sẽ bộc phát chiến tranh trong bao lâu?" Đúng lúc này, Cổ Tây Sa của Huyền Môn Tiên Tông cười lạnh nói.
"Khi đó phòng ngự đã tạo thành, ai quản lý cũng giống nhau thôi! Tại sao không trả cho người sở hữu?" Tiêu Tuyết Ngang trầm giọng nói.
"Ta cũng cảm thấy hẳn là thêm vào niên hạn. Thế lực bị chiêu mộ đã cống hiến lãnh thổ hỗ trợ giải quyết tai họa ngầm, đó là ưu điểm đáng trân trọng. Chúng ta cũng nên đối xử bình đẳng, sau khi giải quyết tai họa ngầm tự nhiên là vật quy nguyên chủ." Lão gia chủ
Đề xuất Giới Thiệu: Đại Kiều Tiểu Kiều