Lúc này, đường lui đã bị cắt đứt, bọn họ chỉ còn biết chờ đợi Ma nhân khủng bố kia giáng lâm, thu hoạch sinh mệnh từng người một. Trước mặt Bán Ma cao đẳng Bất Hủ, tất cả Hồn sủng chuẩn Bất Hủ và sơ đẳng Bất Hủ đều quá đỗi nhu nhược, căn bản không thể chịu nổi một đòn. Ba vị chủ quan Thần Tông không thoát khỏi kiếp nạn, toàn bộ đều bị Sở Mộ thẳng tay tru sát. Mười mấy người Tân Nguyệt Địa còn sống sót chứng kiến cảnh tượng này, kinh ngạc đến mức trợn mắt há hốc mồm, không cách nào diễn tả nổi sự rung động trong tâm khảm.
Sau khi Sở Mộ đoạt mạng gã chủ quan cuối cùng, hắn mới chậm rãi bay trở về cổ thành. Ma khí cuồng bạo cuốn lên một trận cuồng phong lạnh lẽo quét sạch bốn phương. May mắn thay, gã Ma nhân này chính là vương giả của bọn họ, nếu không, giờ phút này cả đám người đã sớm sợ hãi đến mức hôn mê bất tỉnh từ lâu rồi.
"Hắn có thể an nghỉ rồi!" Sở Mộ hạ xuống trước mặt Diệp Hoàn Sinh, ánh mắt nhìn về phía Vân Môn lão nhân lộ rõ vẻ cảm kích. Lúc này Diệp Hoàn Sinh đã khôi phục tinh thần, nhưng trong lòng hắn vẫn vô cùng bi ai vì sự ra đi của lão sư. Hắn và Diệp Khuynh Tư đều là cô nhi được Ứng Vinh nuôi lớn. Ứng Vinh vừa là sư phụ, vừa là phụ thân, dạy dỗ nghiêm khắc chỉ mong bọn họ trưởng thành thành tài. Nhưng Ứng Vinh mất sớm đã để lại trong lòng Diệp Hoàn Sinh một khoảng trống lớn không thể lấp đầy.
Thời điểm Vân Môn lão nhân muốn thu hắn làm đệ tử, Diệp Hoàn Sinh ban đầu cũng không tình nguyện, nhưng qua nhiều năm tiếp xúc, suy nghĩ của hắn dần thay đổi. Sự tận tâm chăm sóc của lão nhân khiến hắn kính ngưỡng và tôn trọng vô cùng. Vân Môn lão nhân có rất nhiều đệ tử, Diệp Hoàn Sinh không rõ vì sao lão nhân lại trao vật quý giá kia cho mình. Nhưng hiện tại đã nhận, hiển nhiên là phải gánh vác trọng trách được giao phó, làm như vậy mới là tôn sư trọng đạo, không phụ công bồi dưỡng của lão nhân.
Sở Mộ vỗ vai Diệp Hoàn Sinh, không nói thêm lời nào. Với thực lực của Diệp Hoàn Sinh, một khi thành trì thất thủ, hắn hoàn toàn có thể lựa chọn đào vong, nhưng hắn đã quyết định tử thủ, liều chết cùng tòa thành, điều đó đã chứng minh hắn tận tâm tận lực. Vì thế, Sở Mộ không thể trách cứ, chỉ đợi thời gian trôi qua rồi sẽ lựa lời khuyên nhủ hắn sau.
Lãnh thổ bị mất còn có thể đoạt lại, nhưng người đã chết thì vĩnh viễn không thể quay về. Đây là tổn thất không cách nào bù đắp. Vân Môn lão nhân lựa chọn chết trận có lẽ là quyết định đúng đắn nhất, bởi vì ông không muốn mình tiến vào tuổi già yếu rồi chết trên giường bệnh. Cường giả vốn nên ngã xuống trên chiến trường, thiêu đốt sinh mệnh của mình để tru sát địch nhân mới là phương thức chứng minh giá trị cụ thể nhất.
Lão gia hỏa này thủ hộ Vân Môn mấy trăm năm, nhưng Tân Nguyệt Địa lại không có mấy người biết đến ông. Sở Mộ cũng không rõ ông thủ hộ vì điều gì, nhưng chắc chắn phải có lý do chính đáng. Và giờ đây, Diệp Hoàn Sinh đã nối tiếp con đường của ông, hẳn là lão nhân cũng ngậm cười nơi chín suối.
"Đông Cuồng Lâm quan ải thế nào rồi?" Diệp Hoàn Sinh kiềm chế cảm xúc sầu não, giờ phút này không phải lúc bi thương. "Liên minh chinh phạt đã rút lui, coi như là đại hoạch toàn thắng." Sở Mộ đáp. Tiêu diệt gần nửa quân địch, chiến trường Đông Cuồng Lâm trên căn bản đã ổn định.
"Vậy thì tốt, ngươi quả nhiên là đáng tin hơn ta nhiều!" Diệp Hoàn Sinh mỉm cười tự giễu.
"Còn sống bao nhiêu người?" Sở Mộ mở miệng hỏi. Diệp Hoàn Sinh quay đầu nhìn thoáng qua đám người phía sau, thản nhiên nói: "Hẳn là chỉ còn bấy nhiêu, ngoài kia không thể còn người sống sót."
Đội quân Trừng Phạt điện cường đại và tàn ác nằm ngoài khả năng dự đoán của bọn họ, ngay khi bắt đầu chiến đấu đã rơi vào thế bị động. Bây giờ ngoại trừ đội quân do Tần Nghiễm suất lĩnh đã bị giải quyết, đại khái còn một nửa binh đoàn Trừng Phạt điện tiến vào lãnh thổ Tân Nguyệt Địa.
"Các ngươi trở về Vạn Tượng thành." Sở Mộ nói với đám người kia. Diệp Hoàn Sinh lắc đầu: "Chúng ta vẫn còn chiến đấu được, chỉ tiếc cho những người đã hy sinh..."
Ánh mắt Sở Mộ lướt qua Diệp Hoàn Sinh và đám tướng lĩnh. Mặc dù bọn họ vừa mới chiến bại nhưng ý chí chiến đấu vẫn còn hừng hực. Đó là bởi vì bọn họ không cam lòng, không muốn rời khỏi chiến trường như những người bị thương, tàn phế. "Có rất nhiều thế lực đang lợi dụng thời cơ tiến vào lãnh thổ Tân Nguyệt Địa. Các ngươi trước tiên trở về Vạn Tượng thành chỉ huy quân đội, mau chóng phái binh trấn thủ những tòa thành trọng yếu ở vùng bắc bộ." Sở Mộ dặn dò.
"Được, chúng ta đã thất thủ một lần, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai." Đằng Lãng cắn răng nói.
"Đám Yểm Ma của ta sẽ bảo vệ các ngươi rời đi." Vân Môn đã thất thủ triệt để, Sở Mộ không thể lưu lại giữ một bãi phế tích, ngăn cản những thế lực khác tràn vào Tân Nguyệt Địa.
Nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ là bảo vệ những tòa thành lớn ở khu vực chung quanh Vạn Tượng thành, nơi cất giấu rất nhiều tài nguyên cần thiết cho cuộc chiến. Hiện tại phần lớn nhân lực Tân Nguyệt Địa đã phân tán ra các quan ải, nên lực lượng trấn thủ những tòa thành kia rất mỏng manh, có thể hễ đánh là vỡ, căn bản không thể chống đỡ nổi binh đoàn địch nhân đột kích.
Sở Mộ không dừng lại ở Thiên Sơn quan ải quá lâu, dù sao nơi này chỉ là khu vực cách xa trung tâm Tân Nguyệt Địa. Những địa phương khác cũng có tầm quan trọng không kém, vì thế Sở Mộ phải cấp tốc chạy đi cứu viện.
Sở Mộ không trở về Đông Cuồng Lâm quan ải, mà để Chiến Dã, Dạ, tiểu Chập Long trấn thủ nơi đó. Với thực lực của chúng nó, đối phó mấy nhân vật cấp chưởng môn đã trọng thương hẳn là không thành vấn đề.
Bản thân hắn một đường bay thẳng tới Vạn Tượng thành, đây là căn cơ của Tân Nguyệt Địa. Binh lực canh giữ tòa thành không còn bao nhiêu, vì thế hắn lo lắng những kẻ mưu đồ bất chính sẽ tập trung công phá nơi này. May mắn thay, Vạn Tượng thành vẫn còn an ổn, chỉ nhìn qua trống trải, vắng lặng hơn trước kia rất nhiều.
Ngày thường trong thành thường xuyên xuất hiện vô số Hồn sủng sư, thương nhân đi lại mua bán đông nghịt. Nhưng hiện tại chỉ có quân đoàn Mính Tiên Điểu bay tới bay lui dò xét, đề phòng kẻ địch xâm lấn. Phần lớn lực lượng thủ hộ Vạn Tượng thành đã điều động tới các quan ải, chỉ còn lại một ít binh lực nên đội ngũ thành vệ quân tương đối khẩn trương.
Lúc này đang là giữa trưa, ánh mặt trời gay gắt chiếu xuống vùng đất rộng lớn. Ở điểm cuối cánh đồng bát ngát đột nhiên xuất hiện một chi quân đội khải giáp màu xanh xếp thành hàng dài. Bọn họ đang gấp rút hành quân đi tới Thiên Hạ thành.
Tất cả binh lực Thiên Hạ thành đã bị điều động tới trấn thủ Bạch Yểm Ma thành, Đông Cuồng Lâm quan ải cùng với Phong Vũ thành. Hiện tại cả tòa thành chỉ còn lại dân thường và một ít Hồn sủng sư nhàn tản. Thiên Hạ thành không phải trọng điểm của cuộc chiến tranh này, bởi vì nó tọa lạc ở khu vực trung bộ Tân Nguyệt Địa, không thể nào bị địch nhân tiến công. Cho nên nhóm cao tầng mới quyết định rút đi gần hết lực lượng thủ vệ tòa thành.
Nhìn thấy tòa thành trống không, đám tướng lĩnh chỉ huy quân đội kia liền mừng rỡ không dứt. Xem ra phó thủ đưa ra sách lược rất chính xác, vùng đất bên trong Tân Nguyệt Địa yếu hơn những tòa thành quan ải rất nhiều. Đây là một chi hải quân được phái đi đường nhỏ, men theo bờ biển bắc hải Tân Nguyệt Địa băng rừng vượt suối, sau đó xuyên qua Cấm cực tiến thẳng vào lãnh thổ Thiên Hạ thành.
"Tô Bộ, lực lượng thủ vệ Thiên Hạ thành không đáng kể. Chúng ta trực tiếp đoạt thành, hay là dừng lại quan sát một chút?" Một nữ hải quân mở miệng hỏi. "Trực tiếp vào thành!" Tô Bộ dứt khoát ra lệnh.
Quân đội màu lam tiến quân thần tốc, nhanh chóng vượt qua cánh đồng bát ngát đi tới đại môn Thiên Hạ thành. Thiên Hạ thành phòng ngự vẫn còn ở cấp bậc Cảnh thành, hoàn toàn không có tác dụng ngăn cản binh đoàn cấp chúa tể, đế hoàng tiến công. Bộ thứ nhất Ô Bàn hải quân vô cùng thuận lợi công phá cửa thành, sau đó đi trên con đường chính nhanh chóng xâm chiếm phủ thành chủ.
"Dừng lại!" Bỗng nhiên Tô Bộ giơ tay lên, hạ lệnh cho tất cả thành viên hải quân dừng bước. "Tổng soái, tại sao dừng lại? Thủ vệ tòa thành này quá yếu..." Gã quân sư cảm thấy khó hiểu hỏi.
Tô Bộ không trả lời, ánh mắt hắn tập trung vào pho tượng điêu khắc màu vàng kim đứng sừng sững ở giữa quảng trường. "Tô Bộ, chuyện gì?" Nữ hải quan đi theo bên cạnh hắn cũng nghi ngờ hỏi.
"Đây là Vương của bọn họ?" Tô Bộ chỉ vào bức tượng điêu khắc khổng lồ phía trước mặt mình, mở miệng hỏi. Nữ hải quan ngẩng đầu nhìn lên, loáng thoáng cảm thấy bức tượng điêu khắc này hơi quen, hình như đã gặp ở đâu đó... Bỗng nhiên nữ hải quan chợt nghĩ tới một người, bức tượng điêu khắc này không phải là vị tiền bối một mình đối chiến Thất Lô hải xà vương ở hải vực lưu vong hay sao?
"Là... là hắn..." Nữ hải quan trợn mắt kinh ngạc, lớn giọng kêu lên. Vẻ mặt Tô Bộ trở nên trầm trọng dị thường, im lặng nhìn pho tượng vàng kim. Hắn đang hồi tưởng lại tình cảnh gã nam tử kia đại chiến với Thất Lô hải xà vương, trong lúc nhất thời mất đi dũng khí chiếm đoạt Thiên Hạ thành.
"Rút lui!" Hồi lâu sau, Tô Bộ lớn tiếng phát ra mệnh lệnh. Lúc này binh đoàn bộ hải quân thứ nhất đã tiến vào tòa thành, mọi người đều thấy đây là tòa thành không có bất kỳ lực phòng ngự nào. Vốn là sắp sửa đoạt thành, bọn họ không hiểu tại sao chủ soái lại lựa chọn rút lui?
Tất cả thành viên hải quân và tướng lĩnh cũng không hiểu nổi quyết định của tổng soái Tô Bộ. "Mệnh lệnh của ta các ngươi không nghe thấy hả? Ta nói rút lui!" Tô Bộ tức giận quát lớn. Các tướng lĩnh mặc dù nghi ngờ vạn phần, nhưng không ai dám làm trái mệnh lệnh Tô Bộ.
Đề xuất Tiên Hiệp: Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Xuất Sơn