Lam sắc quân đoàn theo chính lộ chậm rãi rút khỏi thành trì. Trên đường phố, đám thủ vệ trợn mắt nghi hoặc nhìn hải quân triệt thoái. Lấy lực lượng hùng hậu như vậy, chiếm lĩnh Thiên Hạ thành vốn dễ như trở bàn tay, cớ gì lại đột ngột quay đầu ngay trước bức tượng vương giả?
Lam sắc quân đội rời xa Thiên Hạ thành mới tạm thời dừng lại. Các tướng lĩnh hải quân Ô Bàn vẫn ôm một bụng nghi hoặc khó hiểu. "Thống soái, chúng ta chưa hoàn thành nhiệm vụ. E rằng phó thủ sẽ nổi cơn lôi đình..." Một tướng lĩnh nhìn Thiên Hạ thành trống rỗng, ngập ngừng nói. "Cứ để hắn gầm lên như sấm sét đi!" Tô Bộ phất tay áo, không cho phép hắn nói tiếp.
Hải quân Ô Bàn cũng chia thành nhiều phe phái, không phải tất cả đều tuyệt đối phục tùng nguyên thủ và phó thủ. "Chuyện này... nhưng ít nhất chúng ta phải có một lời giải thích hợp lý chứ, Tổng soái?" Các tướng lĩnh nghe vậy, trong lòng càng thêm bất an, cảm thấy thái độ của Tô Bộ có phần khác thường.
"Giải thích hợp lý ư? Khi còn ở hải vực lưu vong, phía trước mặt chúng ta chính là Thất Lô hải xà vương hung tàn. Nếu không có vương giả Tân Nguyệt Địa cố ý dẫn dắt nó rời đi, các ngươi nghĩ rằng dưới cơn thịnh nộ của bá chủ chín hải vực, chúng ta còn bao nhiêu người sống sót?" Tô Bộ cười lạnh lùng. Các tướng lĩnh nghe xong liền ngẩn người. Họ nhớ rõ cảnh tượng kinh hoàng tại hải vực lưu vong, thậm chí đã tận mắt thấy Thất Lô hải xà vương trọng thương bỏ chạy. Nhưng phần lớn lại không biết nam tử kia chính là vương giả của Tân Nguyệt Địa. Điều này chứng minh vương giả của khối lãnh thổ tư nhân này là cường giả đồng cấp với nguyên thủ và phó thủ hải quân, thực lực chắc chắn đã đạt tới cấp lãnh tụ. Một lãnh thổ Tân Nguyệt Địa nhỏ bé, cớ sao lại xuất hiện một vị cường giả lãnh tụ?
"Còn có chuyện gì muốn hỏi không?" Tô Bộ lạnh nhạt nói, ánh mắt liếc sang gã quân sư đứng bên cạnh. "Nhưng chúng ta cũng nên phục tùng mệnh lệnh, không thể chỉ vì một người..." Gã quân sư lo lắng nói.
Tô Bộ nhìn chằm chằm quân sư. Bản thân hắn không thích chiến tranh vô tình vô nghĩa, lại càng không thích việc đã nhận ân đức rồi đột nhiên tiến quân xâm lược lãnh thổ của ân nhân. Nếu không có vị cao nhân kia dẫn dắt Thất Lô hải xà vương rời đi, e rằng bộ hải quân dưới trướng hắn còn không có cơ hội đặt chân lên Tân Nguyệt Địa, nói gì đến việc công chiếm thành trì. "Chúng ta là hải quân Ô Bàn. Dưới tình huống được người cứu giúp mà còn giẫm đạp lên lãnh thổ của họ, vậy thì chúng ta có khác gì đám hải tặc chỉ biết cướp bóc ngoài kia?" "Chúng ta là hải quân, không phải là hải tặc." Tô Bộ dùng ngữ khí nghiêm nghị tuyên bố với tất cả thuộc hạ.
Thái độ của Tô Bộ chuyển biến quá nhanh khiến đám hải quân không kịp phản ứng. Xua quân xâm lược một khối lãnh thổ không có lý do chính đáng đã là vi phạm quy tắc của hải quân Ô Bàn. Nếu lại còn xâm lược lãnh thổ của người đã cứu mạng mình, đó chính là hành vi mất nhân tính, trời đất không dung. Chỉ có đám hải tặc tàn ác, bất chấp đạo lý mới làm được chuyện đó. Họ gia nhập hải quân vì căm ghét hải tặc, thậm chí không ít người có thân nhân bị hải tặc sát hại. Thường xuyên đi lại trên biển, họ đều biết Tân Nguyệt Địa là một nơi hiền hòa, vốn không có bất kỳ lý do gì để tiến công. Dù không ai nói ra, nhưng họ đều hiểu lý do duy nhất chính là các thế lực lớn thèm thuồng tài nguyên dồi dào nơi đây.
Quân đội theo đường cũ từ từ rút lui. Đám thủ vệ quân Thiên Hạ thành đứng trên tường thành nhìn màn hí kịch kết thúc, trong lòng càng thêm nghi hoặc khó hiểu. "Đi, mau thông báo tình huống mới phát sinh đến Vạn Tượng thành." Tướng quân Thượng Hằng ra lệnh cho thám báo. "Vâng!"
Vạn Tượng thành nhìn qua hoang vắng, tiêu điều, không còn dòng người náo nhiệt, cảnh tượng phồn vinh như trước. Lực lượng thủ vệ tòa thành tuy không nhiều, nhưng mỗi tiểu đội đều là tinh nhuệ, làm việc cẩn thận, không một ai dám qua loa tắc trách. Sở Mộ bay ngang qua bầu trời Vạn Tượng thành rồi hạ xuống trước đại môn Tân Nguyệt cung điện. Trong đại điện, đúng lúc một gã thư báo cầm phong thư kể lại tình huống Thiên Hạ thành vội vã tiến vào. Thiên Hạ thành và Vạn Tượng thành có thiết lập trận đồ không gian, dùng để trực tiếp truyền đi những tin tức quan trọng.
"Chuyện gì?" Sở Mộ bước vào điện, nhìn thấy Liễu Băng Lam mặt mày sầu lo. "Thiên Hạ thành bỗng nhiên xuất hiện một quân đoàn hải quân." Băng Lam nhíu mày đáp. "Tại sao bọn họ xuất hiện ở Thiên Hạ thành?" Sở Mộ vô cùng ngạc nhiên. "Có thể là dùng con đường Bắc Hải, hẳn là bọn họ đã có kế hoạch từ trước." Băng Lam nói.
"Tình huống bây giờ thế nào?" Sở Mộ vội vàng hỏi tiếp. Thiên Hạ thành là căn cơ trụ cột của Tân Nguyệt Địa, một khi bị công chiếm sẽ mang đến đả kích cực lớn. Có lẽ chính hắn phải đi Thiên Hạ thành một chuyến xem xét tình hình. "Bọn họ rút lui rồi." Băng Lam nói. "Rút lui?" "Ừ, bọn họ dừng bước ở khu vực Thiên Hạ vương tọa, sau đó bỗng nhiên triệt thoái." "Là chi hải quân nào?" Sở Mộ nghi ngờ hỏi. "Hải quân Ô Bàn, bộ hải quân thứ nhất."
Sở Mộ cũng nhớ mình từng giúp một chi quân đoàn thuộc hải quân Ô Bàn, nhưng không rõ là bộ thứ mấy. Vì lý do an toàn, Sở Mộ bảo Băng Lam phái ra một đội thám báo điều tra hành tung của quân đoàn này. "Bên phía Phong Vũ thành truyền đến tin tức, đại quân Ô Bàn bắt đầu tiến công." Một lát sau, Băng Lam gập phong thư mới nhất lại, mở miệng nói với Sở Mộ.
"Ừ, để ta tới đó xem một chút!" Cho dù bên đó đã có Lam Thiếp công chúa bảo đảm, nhưng Sở Mộ vẫn không yên lòng. Sở Mộ biến thành một đạo Ám quang, biến mất khỏi đại điện. Nhìn thấy Sở Mộ bận rộn bôn ba khắp nơi, trong lòng Băng Lam thật sự lo lắng. Hắn chưa từng nhận được gì từ Tân Nguyệt Địa, nhưng lúc nào cũng dốc toàn lực thủ hộ nơi này. Bản thân hắn gánh chịu trọng trách quá nhiều, thua thiệt cũng quá nhiều.
Trên đại dương mênh mông, từng đội quân thuyền vượt sóng tiến lên. Cánh buồm đón gió tung bay phần phật, sóng biển bị tách ra làm hai, con thuyền lướt đi như bay. Phía trên cao còn có mấy đội Quân âu (hải âu) xếp thành đội ngũ hình vuông bay trước dò xét. Phía trước nhất là một chiếc chiến thuyền khổng lồ, thân thuyền được lắp lân giáp của Hải vương quái thú cực kỳ cứng rắn, trước mũi thuyền là một mũi tiêu thương to lớn dùng để công phá thuyền địch. Một chiếc quân thuyền cấp bậc này đã sánh ngang với thành bảo di động, công thủ chu toàn.
Trên boong thuyền đang đứng một gã nam tử trung niên dáng vẻ phong trần, đón gió, tay hắn cầm một bức thư tín vừa mới gửi tới. "Chiến trường Đông Cuồng Lâm thất bại, rút quân rồi?" Phó thủ Hải quân - Thiết Quân mỉm cười lãnh đạm: "Đúng là một đám phế vật, lực lượng khổng lồ như thế mà không công phá nổi một tòa thành." Chịu trách nhiệm tiến công chiến trường Đông Cuồng Lâm là liên minh năm thế lực lớn, tổng binh lực nhiều gấp đôi đối phương, cường giả đông đảo. Tính trên phương diện nào cũng mạnh hơn Tân Nguyệt quân, bọn họ thế mà không những công bại lui, thậm chí còn tổn thất ba phần binh lực. Chuyện này đúng là quá mức buồn cười.
"Phó thủ, bộ hải quân thứ nhất đang rút lui. Hình như là có ý rời khỏi lãnh thổ Tân Nguyệt Địa." Một gã quan quân đi tới hành lễ rồi bẩm báo. Ánh mắt phó thủ Thiết Quân lóe lên hàn quang, trầm giọng nói: "Xảy ra chuyện gì? Bọn họ gặp phục kích sao?" "Không có, là Tô Bộ hạ lệnh rút lui." "Hắn thật to gan!" Thiết Quân nhíu chặt chân mày, lửa giận bốc cháy bừng bừng.
"Phó thủ, hải vực phía trước xuất hiện tình huống dị thường." Lúc này chợt có một gã Quân âu hạ xuống bẩm báo với phó thủ Thiết Quân. "Đừng có chuyện gì cũng xin chỉ thị của ta, xuất hiện dị thường chẳng lẽ không biết bài trừ?" Trong lòng Thiết Quân vô cùng phiền não, không nhịn được quát lớn. "Chúng ta bài trừ không nổi." Gã Quân âu cúi đầu nói nhỏ. "Phế vật, phế vật cả lũ!" Thiết Quân mắng ầm lên.
Quân thuyền tiếp tục tiến về phía trước, mặt biển dần dần trở nên yên tĩnh đến quỷ dị. Đồng thời, một luồng khí lạnh thấu xương từ bốn phía tràn tới, vô số Băng tinh rơi xuống tựa như một ngày đầu đông. Lực lượng băng hàn càng lúc càng mạnh, thậm chí hải quân Ô Bàn đã phát hiện hải vực phía trước không còn gợn sóng. Thay vào đó là tầng băng thật dày, mọc lên hàng loạt gai băng lởm chởm sắc nhọn. Đại dương kết băng không phải là chuyện ly kỳ, phía nam Ô Bàn đại địa cũng có biển băng rộng lớn vô bờ. Nhưng nơi này là Ám Thiên hải, là một hải vực ám lưu di động mãnh liệt. Cho dù là mùa đông cũng không thể nào xuất hiện tình huống đóng băng.
"Chẳng lẽ đám người Tân Nguyệt Địa giở trò quỷ?" Phó thủ Thiết Quân tự nhủ trong lòng. Mặt biển đã bị đông cứng, đội tàu không thể nào cứng rắn vượt qua. Quá trình đó chắc chắn sẽ phá hư quân thuyền, huống chi không phải chiếc thuyền nào cũng dũng mãnh giống như soái thuyền hắn đang đứng. "Triệu hoán Hồn sủng, phá hủy tầng băng." Phó thủ Thiết Quân ra lệnh một tiếng. "Phó thủ, dưới băng có sinh vật di động." "Phó thủ, tầng băng mới vừa nứt đã lập tức đông lại." "Phó thủ, bộ hải quân thứ ba bị địch nhân công kích từ dưới nước." "Cánh hông xuất hiện hơn trăm đạo Long quyển phong đang lao về phía bộ hải quân thứ hai và thứ tư."
"Ầm ầm ầm!" Vốn là mặt biển yên tĩnh bỗng nhiên bộc phát, từng trận từng trận phong bạo ập tới khiến cho hải quân Ô Bàn trở tay không kịp. Hết thảy mọi thứ xuất hiện cực nhanh, biến mất cũng mau ngoài dự liệu. Đội tàu chập chờn, nghiêng ngã, thuyền bè tan vỡ trôi nổi trên mặt biển, đại dương từ từ khôi phục tĩnh lặng như cũ. Quân đoàn chỉnh tề lúc này đã tán loạn, đội hình rời rạc. Tuy rằng tổn thất không tính là nghiêm trọng, nhưng địch nhân công kích quá nhanh khiến cho hải quân Ô Bàn không kịp hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra. Sau khi công kích kết thúc, mặt biển sóng êm gió lặng vô cùng quỷ dị. Ngay cả bóng dáng địch nhân cũng không thấy.
Đề xuất Tiên Hiệp: Tiên Nghịch (Dịch chuẩn)