Logo
Trang chủ

Chương 154: Vùi thân Chập Hoang - Hóa thân Bán Ma (thượng)

Đọc to

“Sở Mộ, cẩn thận đó!” Bỗng nhiên, Diệp Khuynh Tư ngưng tụ hồn lực, thét lên chói tai. Tiếng thét vang vọng trong tâm trí Sở Mộ tựa sấm động.

“Rắc rắc!” Âm thanh tựa xương cốt va chạm vang vọng bên tai, khiến Sở Mộ kinh hãi tột độ. Hắn vội vã quay đầu, liền chứng kiến một cảnh tượng rợn tóc gáy. Bởi lẽ, con Bát Dực Thiên Ma Trùng cấp Quân Chủ Cửu Đoạn kia chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở vị trí cực gần Sở Mộ, khoảng cách không quá mười thước. Khoảng cách này đối với một Quân Chủ Cửu Đoạn chỉ là một cái chớp mắt. Từ vị trí đó, Sở Mộ thậm chí có thể nhìn rõ trên cơ thể Bát Dực Thiên Ma Trùng đang có một đám côn trùng và ấu trùng ngọ nguậy vô cùng kinh tởm.

“Mạc Tà, Huyễn Ảnh!”

Mạc Tà cũng cảm nhận được khí tức của Quân Chủ Cửu Đoạn kia đang chậm rãi bao phủ. Nó vừa duy trì tốc độ nhanh nhất, vừa thi triển Huyễn Ảnh, hóa thành ba đạo hư ảnh khác.

Đôi mắt Bát Dực Thiên Ma Trùng lóe lên tia sáng tàn độc, lập tức phóng ra hai đạo Huyết Quang bắn về phía Mạc Tà. Chiêu này hoàn toàn khác biệt với Tử Quang. Khi Huyết Quang chạm vào các Huyễn Ảnh của Mạc Tà, nó không tạo thành năng lượng công phá. Nhưng nó lại sở hữu năng lực ăn mòn đáng sợ. Những nơi bị Huyết Quang đánh trúng đều bị hòa tan ngay lập tức, ngay cả gạch đá cũng bốc hơi trong nháy mắt. Năng lực thôn phệ kinh khủng đến vậy, làm sao cơ thể sinh vật có thể chống chọi?

Vài giây trôi qua, tất cả vật thể trong phạm vi mười mấy thước đều bị hòa tan sạch sẽ. Trên mặt đất xuất hiện một cái hố đen ngòm, sâu tới chục thước. Tất cả mọi người đứng cạnh thạch thất đồng loạt hít sâu một hơi khí lạnh. Cấp độ công kích này quá mức cường đại, lại không cần thời gian chuẩn bị hay niệm chú ngữ. Uy lực này tuyệt đối có thể đoạt mạng Hồn Sủng cấp Thống Lĩnh Bát Đoạn trở xuống.

“Các ngươi mau đi vào, ta phải đóng cửa thạch thất!” Sở Kha đứng trên bậc thang gần đó, vội vã gào lên thúc giục mọi người mau chóng ẩn nấp.

“Sư huynh, Sở Mộ còn đang ở bên ngoài!” Sở Tiêm lập tức chần chừ.

Sở Kha nhíu mày suy tư, từ từ bước xuống bậc thang, nhìn ra nơi xa. Hắn kinh ngạc phát hiện Sở Mộ đang điều khiển Miện Diễm Cửu Vĩ Viêm Hồ dây dưa với một Quân Chủ Cửu Đoạn Thiên Ma Trùng.

“Hắn... hắn muốn chết sao?” Sở Điển vừa theo Sở Kha bước xuống, lập tức mắng lớn.

“Hắn là vì cứu chúng ta mới lao ra ngoài, thu hút sự chú ý của Bát Dực Thiên Ma Trùng. Sở Kha sư huynh, hãy đợi Sở Mộ trở lại rồi hãy đóng cửa thạch thất.” Sở Tiêm nói.

“Không thể được! Quân đoàn Thiên Ma Trùng sắp tới rồi, nếu không đóng cửa thạch thất, tất cả chúng ta đều sẽ bị giết chết!” Sở Kha kiên quyết phản đối.

Sở Kha vừa dứt lời, trên bầu trời dần dần truyền đến âm thanh “ùng ùng” vang dội tựa sấm. Mọi người lập tức ngẩng đầu nhìn lên. Trong giây lát, họ phát hiện bầu trời phía trên thạch thất đã bị quân đoàn Thiên Ma Trùng đông nghịt phủ kín. Khí tức tử vong dày đặc biến thành cuồng phong càn quét bốn phương tám hướng.

“Các đệ tử nghe lệnh, lập tức đóng cửa thạch thất, trong vòng ba ngày không được mở ra!” Ngay lúc đó, một âm thanh hùng hồn bỗng nhiên truyền khắp Sở Sơn. Người vừa ra lệnh chính là Gia chủ Sở Liệt Minh. Hiển nhiên, vị Gia chủ này đã ý thức được tai nạn Thiên Ma Trùng lần này không hề nhỏ.

“Lập tức đóng cửa!” Sở Điển biến sắc, gần như gào khản cả họng, cắm đầu chạy vào trong.

Diệp Khuynh Tư và Sở Tiêm cũng lo lắng không dứt. Ánh mắt họ dõi theo Sở Mộ đang bị Bát Dực Thiên Ma Trùng vây hãm ở ngoài xa, mà không biết phải làm gì.

“Sở Mộ, phía sau vách núi có một cửa nhỏ thông với thạch thất. Nếu ngươi có thể thoát khỏi Bát Dực Thiên Ma Trùng, hãy chạy tới đó mà lẻn vào. Ta phải đóng cửa nơi này lại, nếu không toàn bộ chúng ta đều phải chết!” Sở Kha dùng Hồn Niệm ngưng tụ thành âm thanh, truyền đến Sở Mộ.

“Diệp tiểu thư, hãy đưa tỷ tỷ ta vào đi, ta sẽ tiến vào từ cửa nhỏ.” Hiển nhiên, Sở Mộ cũng biết Đại Sở Thế Gia không thể vì một người mà hy sinh toàn bộ. Trong lúc quân đoàn Thiên Ma Trùng còn chưa mở rộng phạm vi, hắn lập tức dùng Hồn Niệm nói với Diệp Khuynh Tư.

“Nhưng mà ngươi… ta sẽ ở lại giúp ngươi!” Diệp Khuynh Tư cắn nhẹ đôi môi, vẫn không đành lòng nhìn Sở Mộ một mình đối mặt với sinh vật đáng sợ kia.

Nhưng Diệp Khuynh Tư vừa định bước ra, một đoàn Thiên Ma Trùng trên bầu trời đã phun nọc độc tựa mưa sa bão vũ, che kín trời đất. Không khí cũng bị chất dịch tởm lợm này làm vẩn đục, mặt đất bắt đầu bốc lên vô số làn khói xanh kinh dị.

“Yên tâm, ta có thể thoát khỏi đó, các ngươi vào đi thôi!” Sở Mộ lập tức dùng Hồn Niệm đáp lại.

Diệp Khuynh Tư còn muốn nói điều gì đó, nhưng tình hình lúc này quá cấp bách. Nếu nàng liều mạng xông ra, khẳng định sẽ bị quân đoàn Thiên Ma Trùng nhắm trúng, không chỉ không giúp được Sở Mộ mà còn liên lụy chính mình.

Sở Tiêm thì không suy nghĩ quá nhiều. Thấy Sở Mộ ở bên ngoài, nàng liền triệu hồi ra tất cả Chủ Sủng của mình, nhanh chóng nhảy lên lưng một con Hồn Sủng, chuẩn bị chạy tới giúp Sở Mộ.

“Hắn nói sẽ có thể thoát khỏi đó, không muốn chúng ta đi ra ngoài chịu chết.” Diệp Khuynh Tư đã nhận ra tâm tình Sở Tiêm đang rất kích động, đoán là nàng sẽ không nghe lời đề nghị của mình. Nàng dứt khoát bảo Thủy Nguyệt thi triển Thủy Mạt Thuật, bao phủ Sở Tiêm và đám Hồn Sủng, kéo vào trong thạch thất.

“Đóng cửa!” Sở Kha cố ý nhìn thoáng qua Sở Mộ đang vùng vẫy ở ngoài xa, nhưng chỉ đành lắc đầu thở dài, ra lệnh cho hộ vệ đóng cửa thạch thất.

“Ầm!” Đại môn bằng đá tảng nặng nề vừa mới hạ xuống, một con Lục Dực Thiên Ma Trùng đúng lúc từ phía dưới bay qua, nhưng tính toán sai góc độ liền bị tảng đá nghiến chặt. Đáng thương cho con Lục Dực Thiên Ma Trùng cấp Thống Lĩnh bị cánh cửa đá trực tiếp đè nát bấy, máu tươi từ dưới mặt đất chậm rãi tràn ra.

Cửa đá đã đóng chặt, toàn bộ đình viện Sở Sơn chỉ còn lại một mảnh trống rỗng. Bên ngoài, Mạc Tà và Sở Mộ vẫn tiếp tục dây dưa với Bát Dực Thiên Ma Trùng, tình cảnh càng lúc càng xấu. Tiếng côn trùng đập cánh vang như sấm không ngừng truyền vào tai Sở Mộ. Lúc này, quân đoàn Thiên Ma Trùng đã phát hiện tung tích Sở Mộ, một đàn tiên phong lập tức chuyển hướng, biến thành mũi tên màu đen chỉa về phía Sở Mộ. Sau đó, toàn bộ quân đoàn lao tới với khí thế long trời lở đất, không gì cản nổi.

“Ngao ô ô ô!” Mạc Tà điên cuồng vũ động Cửu Vĩ, vừa chạy đi với tốc độ cao vừa đánh mấy con Thiên Ma Trùng văng ra ngoài.

“Ầm!” Đột nhiên, Quân Chủ Cửu Đoạn từ trên trời cao rơi xuống, cơ hồ đánh ngay sát bên cạnh thân thể Mạc Tà. Chỉ cần chậm nửa nhịp, một chiêu này sẽ có thể đoạt mạng Mạc Tà và Sở Mộ. Nhất thời, một luồng năng lượng cường hãn khuếch tán ra bốn phía, gạch đá và phủ đệ sụp đổ ầm ầm. Trong phạm vi vài trăm thước, hầu như không còn một tòa kiến trúc nào còn nguyên vẹn.

“Ngao ô ô!” Mạc Tà rên rỉ mấy tiếng. Tuy đã tránh thoát một kiếp, nhưng nó và Sở Mộ vẫn bị lực xung kích đánh bay ra ngoài. Mạc Tà liên tục đụng nát mấy bức tường mới tạm thời ngừng lại, đau đớn lê thân đứng lên.

“Ô ô ô!” Dựa vào mấy tảng đá lớn che giấu thân hình, Mạc Tà thò đầu ra ngoài tìm kiếm tung tích Sở Mộ. Tâm tình nó đang rất khẩn trương, cố gắng nhấc người lên chạy đi nhưng tìm không ra Sở Mộ đang ở đâu.

Trên người Sở Mộ có Hồn Giáp cấp sáu, hiệu quả Thủy Mạc Chiến Khải giúp cho lực phòng ngự miễn cưỡng bằng với Mạc Tà. Nhưng mà lực lượng oanh kích lúc nãy hầu như đánh lên trên người Sở Mộ là chính. Vì thế, Sở Mộ bị đánh bay đi rất xa, cách Mạc Tà tới vài trăm thước. Trước mặt hắn là một cái rãnh thật dài do thân thể hắn ma sát với mặt đất tạo thành, trên đó còn lưu lại không ít máu tươi đỏ lòm.

Ngọn đèn dầu trên tường chiếu sáng bên trong thạch thất. Gần năm mươi thanh niên đệ tử Đại Sở Thế Gia ngồi trên ghế đá lạnh như băng, hoàn toàn không có người nào nói chuyện. Khắp thạch thất an tĩnh đến rợn người, hầu như chỉ có thể nghe thấy tiếng thở gấp của mọi người trong đó. Ánh lửa chiếu xuống soi rọi bóng dáng từng người một. Không biết là do tâm tình hay do ảo giác mà cái bóng in dưới đất cũng khẽ run rẩy từng đợt, hay đó là nỗi sợ hãi trong lòng bọn họ?

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, dần dần một nữ tử không nhịn được nữa, bắt đầu nhỏ giọng khóc nấc lên. Người khóc là Sở Tiêm. Từ khi tiến vào thạch thất, nàng đã tự trách mình rất nhiều, cảm giác đau lòng ập đến tàn phá con tim nàng. Nếu như Sở Mộ vì cứu nàng mới liều mình như thế, nếu không bây giờ hắn đã yên ổn ẩn núp trong thạch thất rồi. Trong lúc thạch thất đóng cửa, trên bầu trời Sở Sơn có tới hàng ngàn hàng vạn Thiên Ma Trùng quanh quẩn. Đám sinh vật khát máu đó điên cuồng công kích mọi sinh mạng mà chúng nó gặp phải. Hiện tại tất cả thạch thất đã đóng cửa, Sở Mộ một thân một mình đối mặt với Bát Dực Thiên Ma Trùng cấp Quân Chủ Cửu Đoạn, có thể nói là cửu tử nhất sinh. Sở Tiêm làm sao không thương tâm cho được?

Diệp Khuynh Tư lặng lẽ ngồi ở bên cạnh, không lên tiếng an ủi Sở Tiêm, cũng không nói một câu, chẳng qua là ánh mắt nàng nhìn vào ánh lửa trên tường mơ hồ, bất động. Trên thực tế, Diệp Khuynh Tư cũng không cho rằng Sở Mộ có thể chạy tới được cửa nhỏ phía sau núi. Thạch thất được xây dựng dọc theo vách núi. Khi thạch thất đóng cửa, Sở Mộ chỉ cách đại môn có bốn trăm thước. Từ diện tích căn phòng nàng đang ngồi thì không gian trong này cực kỳ rộng lớn, tính thêm vài trạm canh gác thì khoảng cách lên tới năm trăm thước có thừa. Ở khoảng cách năm trăm thước lại bị quân đoàn Thiên Ma Trùng bao phủ, cho dù không có Quân Chủ Cửu Đoạn, Sở Mộ cũng không có cách nào đào thoát ra khỏi biển côn trùng dày đặc nổi. Trong lòng tất cả mọi người ở trong phòng đều hiểu rõ một chuyện, đó là Sở Mộ chết chắc rồi.

Ở ngoài thạch thất.

“Rắc rắc!”“Rột rột rột ~!”

Âm thanh hàm răng nhai nghiền xương cốt khiến cho người ta sởn tóc gáy vẫn tiếp tục đập vào tai Sở Mộ. Ánh mắt Bát Dực Thiên Ma Trùng nhìn chằm chằm vào Sở Mộ như nhìn thấy miếng thịt tươi thơm ngon mỹ vị, hai cái kìm sắc bén khẽ ngọ nguậy. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện bên trong miệng nó đang dính không ít máu tươi. Áp lực cường đại đè chặt tinh thần Sở Mộ gần như không thở nổi, ngay cả nhúc nhích bàn chân cũng rất khó khăn.

“Ô ô ô!” Cách đó không xa, Mạc Tà tức giận tru lên mấy tiếng văng vẳng. Song Miện Diễm trên người bốc cháy kịch liệt, bộ lông bên ngoài đột nhiên dựng đứng lên, lực lượng đột nhiên tăng trưởng mấy phần.

Lục Đoạn Bát Giai!

Ở thời điểm mấu chốt không ngờ Mạc Tà vẫn có thể trưởng thành một giai, lực chiến đấu bộc phát trong nháy mắt giết rớt đám côn trùng cặn bã gần đó ngay lập tức.

“Ảnh Trảo!” Hiệu quả Hồn Trang cấp sáu toàn thể lập tức ngưng tụ thành quang mang bám vào móng vuốt, hợp lực với sức mạnh vốn có trên trảo nhận của Mạc Tà. Chỉ dùng một chiêu Ảnh Trảo đột ngột nhào tới đánh văng Bát Dực Thiên Ma Trùng ra ngoài, giải cứu Sở Mộ trong tích tắc nguy hiểm cận kề.

“Phạch phạch phạch!” Tám cái cánh to lớn nhẹ nhàng phe phẩy, Bát Dực Thiên Ma Trùng tùy ý đung đưa thân thể nhấc lên yêu khí cuồn cuộn. Kỹ năng Ảnh Trảo có uy lực gần cấp tám của Mạc Tà căn bản không thể tạo thành thương tổn gì đối với nó.

Sở Mộ cũng biết Mạc Tà đang tranh thủ thời gian cho mình, hoàn toàn không dám do dự một giây, nhanh chóng niệm chú ngữ buông thả Hồn Kỹ. Khí tức linh hồn ma diễm từ trong thân thể Sở Mộ dần dần lan tràn ra bốn phía, làn da cũng bốc cháy hỏa diễm nhàn nhạt, sau đó bao phủ toàn thân Sở Mộ. Bạch Mị Ma Diễm cường đại bắt đầu thể hiện rõ ràng sự bá đạo của nó. Hai con ngươi Sở Mộ hiện ra hai đốm lửa trắng noãn, ánh lửa chập chờn theo làn gió cực kỳ tà dị.

“Sủng Mị - Linh Hồn Thôn Phệ!”

Chú ngữ đã hoàn thành, Sở Mộ bắt đầu thức tỉnh Bạch Yểm Ma, đồng thời dung nhập linh hồn của nó vào trong linh hồn của mình.

“Khặc…” Mặc dù không hề tình nguyện nhưng Bạch Yểm Ma cũng biết tình cảnh bây giờ rất nguy hiểm. Vì thế nó không đề kháng lại Linh Hồn Thôn Phệ của Sở Mộ, hai linh hồn bắt đầu dung hợp nhanh chóng.

“Vù vù vù vù!” Bạch Mị Ma Diễm đột ngột bốc lên cao, khí tức u ám lạnh lẽo càn quét chung quanh. Mấy chục con Tứ Dực Thiên Ma Trùng cấp sáu đoạn đang muốn tiến công Sở Mộ lập tức bị tinh thần ma diễm đốt cháy, cả đám kêu gào thảm thiết vài tiếng rồi hóa thành tro bụi mù mịt.

Linh hồn cường đại từ trong cơ thể Sở Mộ phát ra, một nguồn lực lượng thần bí bắt đầu sôi trào như núi lửa bộc phát. Trong quá trình máu huyết đẩy nhanh tốc độ lưu thông, thân thể Sở Mộ cũng chậm rãi lột xác, từ xương cốt, da thịt, làn da, nội tạng… tất cả mọi bộ phận dần dần biến hóa trở nên mạnh mẽ hơn. Lực lượng Bán Ma cường hóa Sở Mộ tất cả các phương diện, từ khả năng khống chế linh hồn ma diễm cho đến sức mạnh gân cơ cũng được đề thăng một mảng lớn. Một số năng lực kỳ lạ đang tràn ngập trong đầu Sở Mộ, lực lượng quỷ dị đó lập tức biến Sở Mộ thành tồn tại nửa người nửa quỷ, một tồn tại mà nhân loại nghe thấy liền kinh hồn bạt vía, Bán Ma.

Sau khi dung hợp linh hồn Bạch Yểm Ma, Sở Mộ đã hóa thân thành Bán Ma, nắm giữ trong tay lực lượng còn kinh khủng hơn cả cấp Quân Chủ, một lực lượng nằm ngoài nhận thức của nhân loại. Sở Mộ ở trạng thái Bán Ma tỏa ra Bạch Mị Ma Diễm mạnh hơn Bạch Ma Quỷ gấp mấy lần, tất cả thuộc tính đều tăng trưởng cực mạnh. Có thể nói Sở Mộ ở trạng thái Bán Ma hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi cấp bậc Quân Chủ.

“Ma Mỵ Ảnh!” Thân hình Sở Mộ không chạm đất, trong lúc thi triển Ma Mỵ Ảnh thì thân thể lơ lửng giữa không trung vô cùng quỷ dị, liên tục vẽ ra mấy luồng hư ảnh đã xuất hiện ở phía sau Bát Dực Thiên Ma Trùng cấp Quân Chủ Cửu Đoạn.

“Mẫn Tâm!” Đây là một kỹ năng tàn bạo nhất của chủng tộc Bạch Yểm Ma, không nhìn phòng ngự, trực tiếp moi tim. Thừa dịp Bát Dực Thiên Ma Trùng cấp Quân Chủ Cửu Đoạn không kịp phản ứng, Bán Ma Sở Mộ thi triển ra kỹ năng duy nhất có thể miểu sát Bát Dực Thiên Ma Trùng.

Bàn tay màu trắng lặng lẽ xuyên vào trong cơ thể Bát Dực Thiên Ma Trùng, cảnh tượng giống như thò tay xuyên qua một tầng không gian vô hình moi móc đồ vật trong đó vậy.

“Phạch phạch ~!” Bát Dực Thiên Ma Trùng đột nhiên ý thức được ở sau lưng có thứ gì đó uy hiếp trí mạng, tám cánh vội vàng đập lên mãnh liệt. Lớp khải giáp đen thui bao trùm thân thể đột nhiên chia năm xẻ bảy, mấy ngàn con phi trùng nhỏ xíu từ trong đó lao ra ngăn cản không cho bàn tay quỷ tiến tới.

Sở Mộ thi triển Mẫn Tâm thất bại, quay đầu lại nhìn sang hướng khác mới phát hiện đàn phi trùng màu đen bay ra xa chừng năm mươi thước rồi nhanh chóng tổ hợp lại thân thể Bát Dực Thiên Ma Trùng y như cũ. Sở Mộ nhíu mày rơi vào trầm tư, kỹ năng phân liệt và tổ hợp thân thể chính là một trong những năng lực quái dị nhất của Trùng hệ Hồn Sủng. Nếu như không thể nắm chắc thời cơ sẽ rất khó giết chết đối phương.

“Mạc Tà, đi!” Thân thể Sở Mộ di động ở giữa không trung, hai tay nổi lên hai luồng Bạch Mị Ma Diễm bốc cháy hừng hực dứt khoát phóng ra hai bên. Hai luồng Bạch Mị Ma Diễm vẽ thành đường vòng cung rực rỡ đánh trúng hai con Lục Dực Thiên Ma Trùng đang tìm cách nhào tới.

“Uỳnh uỳnh!” Hai con Lục Dực Thiên Ma bị Bạch Mị Ma Diễm bao phủ lập tức nổ tung ầm ầm chết không kịp ngáp, không những công kích không tới Mạc Tà mà còn mất mạng ngay tại chỗ.

“Ô ô ô!” Mạc Tà vũ động chín cái đuôi hất văng mười mấy con Song Dực Thiên Ma Trùng yếu đuối ra ngoài. Sau đó Mạc Tà bắt đầu gia tốc đuổi theo Sở Mộ. Chốc lát sau, Sở Mộ từ từ hạ xuống người Mạc Tà, thừa dịp Quân Chủ Cửu Đoạn còn đang tổ hợp thân thể, ra lệnh cho Mạc Tà liều mạng chạy về phía cửa nhỏ nằm sau sườn núi.

Sở Mộ bây giờ chỉ là Bán Ma Thất Đoạn Cửu Giai, có lẽ đẳng cấp và lực lượng chiếm cứ ưu thế nhất định, nhưng vẫn không thể giết chết Bát Dực Thiên Ma Trùng cấp Quân Chủ Cửu Đoạn. Huống chi quân đoàn côn trùng ở chung quanh đã bu lại đen thui, đông nghìn nghịt tới mức không còn thấy bầu trời đâu nữa. Một khi bị đám mây đen khát máu kia phủ xuống cũng là lúc Sở Mộ táng thân trong miệng đám côn trùng này.

“Rắc rắc rắc!” Bát Dực Thiên Ma Trùng rõ ràng đã nổi giận rồi, cặp mắt đỏ lòm lại bắn ra Trùng Quang tanh tưởi phóng tới Mạc Tà.

Đề xuất Tiên Hiệp: Đại Quản Gia Là Ma Hoàng
Quay lại truyện Sủng Mị
BÌNH LUẬN