Cơn lốc xoáy mang theo lực lượng hủy diệt cuồn cuộn bay tới, quét sạch mọi lông chim Dực nhận do Tứ Mục Cương Thiết ma ưng bắn ra. Thế nhưng, càng lúc càng nhiều vũ mao sắc bén phân tán bốn phương tám hướng, lấy quỹ tích biến hóa khôn lường nhằm thẳng vào Liễu Băng Lam và Diệp Khuynh Tư.
"Rống!" Chiến thú Mặc Dã bị đối phương xem thường, cơn phẫn nộ dâng lên đến cực điểm, thân thể nó hóa thành một thanh Chiến phủ kinh thiên, từ trên cao bổ thẳng xuống Tứ Mục Cương Thiết ma ưng. Mọi công kích cuối cùng đều bị hóa giải. Lúc này, ánh mắt của nguyên thủ Phan Quân mới chuyển hướng, nhìn chăm chú vào gã nam tử kỳ lạ kia. "Rất tốt, rất tốt, thế mà vẫn chưa chết. Hơn nữa lại còn hấp thụ được lực lượng bia khóc." Vẻ mặt nguyên thủ Phan Quân vặn vẹo, dữ tợn đến đáng sợ.
"Các ngươi mau chóng rời khỏi nơi này!" Gã nam tử khẽ quát với Liễu Băng Lam và Diệp Khuynh Tư đang đứng bên cạnh. Liễu Băng Lam không chút do dự, lập tức dẫn Diệp Khuynh Tư bay vút ra khỏi thành. Mục đích của các nàng đã đạt được, nếu tiếp tục lưu lại chỉ tạo cơ hội cho địch nhân phản kích.
Sau khi hai nàng rời đi, gã nam tử mới chậm rãi tiến lên, im lặng đứng cạnh chiến thú Mặc Dã. Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào nguyên thủ Phan Quân, khí thế không hề thua kém đối phương mảy may. Đây đã là lần thứ ba hắn đối mặt với lãnh tụ Phan Quân. Lần đầu tiên, thực lực đôi bên cách biệt quá lớn, hắn may mắn thoát thân nhờ sự chủ quan của gã nguyên thủ. Lần thứ hai là tại Ấn cốc, hắn vẫn không thể chống đỡ chính diện, chỉ có thể dựa vào ưu thế lực lượng không gian mà chật vật chạy trốn. Nhưng lần này, Sở Thiên Mang không cần thiết phải chạy trốn nữa.
Hắn truyền đạt mệnh lệnh, chiến thú Mặc Dã lập tức nhấc lên một trận Hắc Ám cuồng lãng, ẩn mình vào trong bóng tối vô tận. Tứ Mục Cương Thiết ma ưng thi triển kỹ năng công kích Mặc Dã, hai loại lực lượng hắc ám và cuồng phong nhanh chóng va chạm, xung đột dữ dội.
Vào khoảnh khắc này, cả tòa thành đã bay lên không trung, khoảng cách tới hắc động càng lúc càng gần. Vô số nhân loại và Hồn sủng trong thành bị hắc động thôn phệ, tất cả kiến trúc đã bị phá hủy triệt để, hòa vào cơn bão đục ngầu. Hắc động khổng lồ treo lơ lửng trên đỉnh đầu, những người còn đang chống đỡ bắt đầu nao núng, không biết kết giới có thể chịu đựng được bao lâu. Bọn họ nhìn lên bầu trời chỉ thấy một lỗ thủng đen kịt, bên trong là không gian hắc ám trống rỗng. Kinh khủng hơn, ngay tại vị trí trung tâm hắc động, Song Tà ma nhân đáng sợ đang hiện diện.
"Ầm!" Tử vong tập kích, trên đời này mấy ai giữ vững được trấn định? Theo gió lốc càng lúc càng mạnh, kết giới do quân đoàn liên minh chinh phạt tạo ra rốt cuộc đã bị đánh nát. Cho dù là cuồng thú hình thể khổng lồ, Tinh Linh nhỏ xinh, hay Hồn sủng Thực Vật hệ cắm rễ sâu trong thành trì... một khi mất đi sự bảo vệ của kết giới, tất cả sinh mạng đều bị hắc động lôi kéo vào khu vực tử vong. Thân ảnh người và sủng dần dần rời khỏi mặt đất, có kẻ còn chưa kịp tiến vào hắc động đã bị không gian phong bạo chém thành từng mảnh thịt vụn. Một lát sau, ngay cả cường giả Bất Hủ cũng cảm nhận được lực lượng hấp xả cực mạnh, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến hành động của bọn họ.
"Hàn chưởng môn, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Một gã chủ quan Thần Tông lo lắng hỏi. "Đi!" Hàn Nham quyết đoán khống chế Cự Quang Hổ rời khỏi khu vực nguy hiểm, mặc kệ quân đoàn Thần Tông đang la hét bi thảm rồi biến mất vào trong hắc động. Hàn Nham dẫn đầu đào tẩu, đám cường giả Bất Hủ dĩ nhiên không muốn bỏ mạng ở nơi này. Tất cả mọi người vội vàng khống chế Hồn sủng né tránh sự dây dưa của đám người Tân Nguyệt, mau chóng thoát khỏi chiến trường.
"Muốn đi? Muốn chết thì phải chết ở chỗ này, đám súc vật!" Bách Thiểu Dạ thấy những kẻ kia bắt đầu chạy trốn liền cắn chặt răng, thúc dục Hồn sủng đuổi theo. Mục đích của hắn là không cho bọn họ rời khỏi tòa thành, đến khi tòa thành tiến vào lỗ đen không gian thì đám cường giả Bất Hủ cũng đừng hòng sống sót. Về phần bản thân mình cũng sẽ gặp nguy hiểm, Bách Thiểu Dạ không còn bận tâm nữa. Chiến đấu kéo dài đến lúc này, cục diện thảm khốc đã khiến song phương tức giận đỏ cả mắt. Huống chi, tất cả mọi người đã sớm chuẩn bị tinh thần hi sinh, cho dù chết trận cũng phải kéo theo vài tên cường giả đồng cấp.
"Mọi người mau rời khỏi tòa thành, nhanh lên!" Ở nơi xa, Vũ Bá hô to một tiếng. Nhiệm vụ của bọn họ đã hoàn thành, việc cấp bách lúc này là rời khỏi tòa thành, nếu không quân đoàn song phương đều có nguy cơ toàn diệt. "Bách Thiểu Dạ, mau lui lại!" Vũ Bá thấy Bách Thiểu Dạ không chịu đi, ngược lại còn liều mạng xông tới, kinh hãi vội vàng dùng tinh thần âm truyền vào đầu hắn. Bách Thiểu Dạ không để ý đến Vũ Bá, vẫn ra lệnh cho Hồn sủng tăng tốc bay về phía đám người Hàn Nham.
"Rống rống rống!" Hồn ảnh quanh thân Chiến Dã đột nhiên biến mất, chốc lát sau một con cuồng hổ to lớn hơn nữa xuất hiện trên trời cao. Khí thế Chiến Dã bạo tăng, thực lực bộc phát mạnh mẽ. Lần thứ bảy Đoạn Chi Trọng Sinh đã hoàn thành. Trải qua một trận chém giết thảm thiết, Chiến Dã rốt cuộc chờ tới thời khắc thực lực tối cường. "Vụt!" Chiến Dã phóng tới nhanh như điện chớp, móng vuốt đánh ra một trảo lăng lệ. Không có bất kỳ động tác dư thừa nào, toàn bộ lực lượng hồn ảnh, ma văn cổ xưa, thị huyết cuồng hóa và ma diễm gia trì đều tập trung vào một trảo này. Một đạo Tử Thần vong trảo phá vỡ không gian, Ô quang kinh hiện trảm phá hồng trần.
Trảo nhận lướt qua thân thể Cự Nhân thú vẫn còn dư lực xuyên suốt cả tòa thành rồi biến mất ở cuối đường chân trời. Kỹ năng Tử Thần vong trảo đã phá vỡ phòng ngự của Cự Nhân thú, tươi sống chặt đứt thân thể nó làm hai đoạn. Thân thể Cự Nhân thú do nham thạch tạo thành, sau khi bị chém đứt liền tách ra thành từng khối đá rơi xuống lả tả. Thế nhưng, Cự Nhân thú thuộc loại hình Nguyên tố hệ, chỉ chém đứt thân thể không thể giết chết nó. Sau khi Chiến Dã rơi xuống đất, cổ họng lập tức ngưng tụ Hủy Diệt Chi Quang bắn tới hai đoạn thân thể Cự Nhân thú.
"Uỳnh!" Năng lượng bạo tạc hủy diệt thân thể Cự Nhân thú triệt để, hai mảnh thân thể còn chưa kịp nối liền đã bị tàn phá vỡ vụn một lần nữa. Một số mảnh thân thể bắn đi thật xa rồi chui thẳng vào trong hắc động. Trước khi Cự Nhân thú khôi phục thân thể sẽ rơi vào thế bị động tuyệt đối, cứ thế bị Chiến Dã đánh văng từng mảnh thân thể vào trong hắc động. Nếu như Cự Nhân thú còn nguyên vẹn rơi vào hắc động hẳn là không có vấn đề gì lớn, dựa vào lực phòng ngự cường đại vẫn có thể giãy giụa hồi lâu không chết. Nhưng giờ đây nó bị đánh tan thành mảnh vụn, lực phòng ngự giảm xuống mức thấp nhất, khó thể ngăn chặn không gian phong bạo tàn phá, hầu như không có khả năng sống sót thoát ra.
"Vù vù vù vù vù vù vù vù!" Mỗi một lần không gian phong bạo thổi qua, thân thể Cự Nhân thú sẽ vỡ vụn càng lúc càng nhỏ, năng lực giãy giụa cũng giảm sút nghiêm trọng. Chỉ qua một đoạn thời gian ngắn, thân thể Cự Nhân thú đã bị lực lượng hắc động biến thành tro bụi, triệt để tiêu tán vào trong không gian hư vô, biến mất khỏi thế giới này. "Rống rống rống!" Sau khi đánh bại Cự Nhân thú, Chiến Dã ngẩng mặt lên trời gầm thét, làn sóng âm cường đại quét tới khiến cho quân đoàn liên minh chinh phạt sợ hãi không dứt. Ngay cả Cự Nhân thú cũng bị giết rồi, bọn họ lấy cái gì đối kháng ngăn cản chiến thú Mặc Dã?
"Ùng ùng ùng!" Đến lúc này, tòa thành rốt cuộc tiến vào trong hắc động. Tường thành và kiến trúc vừa mới chạm vào không gian phong bạo đã hóa thành hư ảo. Cả tòa thành nát bấy từng chút một, từ đằng xa nhìn lại sẽ thấy được cảnh tượng thê lương và quỷ dị tới cực điểm. Quan Ải thành giống như cơn bão cát từ từ tiêu tán vào trong không khí.
"Chiến Dã, tiểu Chập Long, cứu bọn họ ra!" Trong hắc động, Sở Mộ dùng tinh thần âm nói với Chiến Dã và tiểu Chập Long. Cả tòa thành đã rơi vào hắc động, cho dù là Hồn sủng cấp Bất Hủ cũng không thể chạy trốn được. Sở Mộ muốn hủy diệt địch nhân, chứ không phải là thành viên Tân Nguyệt Địa.
Chiến Dã và tiểu Chập Long hành động cũng bị phong bạo gây trở ngại không nhỏ, bắt đầu công việc tìm kiếm các thành viên Tân Nguyệt Địa đang lâm nguy. Sau đó Chiến Dã tìm thấy Bàng Duyệt sắp sửa chui vào hắc động, nó vội vàng giật ngược nàng trở lại. Ngay sau đó lại thấy được Diệp Hoàn Sinh cả người đầy máu đang trôi nổi tự do trên không trung. Tiểu Chập Long có U Linh thuộc tính nên hắc động ảnh hưởng yếu đi rất nhiều, chỉ lát sau đã tìm thấy một đám thành viên Tân Nguyệt Địa. Nó lập tức thi triển hào quang bảo vệ rồi kéo cả đám người bay ra khỏi hắc động.
"Còn có ai không?" Vũ Bá thấy tiểu Chập Long hạ xuống đất, vội vàng dò hỏi những người mới được cứu ra. "Bách Thiểu Dạ, Tang Anh, Mục Thanh Y… còn có, cái tên nam tử đang chiến đấu với nguyên thủ Phan Quân." Đằng Lãng đáp. "Người nọ là ai?" Mọi người hơi giật mình, chẳng lẽ phe mình còn có cường giả đủ sức đối kháng nguyên thủ Phan Quân? Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên liền ngạc nhiên phát hiện một thân ảnh nam tử đang đơn đả độc đấu với nguyên thủ Phan Quân, dựa theo tình hình có lẽ song phương vẫn bất phân thắng bại.
Cả tòa thành đã bị hắc động hủy diệt và thôn phệ, thế mà gã nam tử kia và nguyên thủ Phan Quân vẫn đang điên cuồng chém giết, bộ dạng làm như không gian phong bạo không hề ảnh hưởng gì đến bọn họ. Lỗ đen không gian chính là đại biểu cho tử vong đối với tất cả mọi người. Nhưng nó không có cách nào thay đổi sát ý trong mắt hai người kia, có lẽ chỉ khi nào một kẻ tử vong thì cuộc chiến mới kết thúc.
Đề xuất Tiên Hiệp: Chí Quái Thư