Thiếu gia, nàng chính là Thiện Ác Nữ Vương. Một mặt khác của nàng là Thiện, là thiện niệm tinh khiết đến tận cùng. Có thể thấy, việc nàng thành lập Nghiễm Nguyệt Cung kỳ thực chính là sự chuẩn bị cho những biến chất có thể xảy ra khi Nhật Thực giáng lâm... Thanh âm của Ly Miêu lão nhân vang vọng. Sở Mộ vẫn luôn nghi ngờ Vũ Sa giả nhân giả nghĩa, thậm chí cho rằng mọi hành động của nàng đều nhằm thỏa mãn dã tâm. Nhưng trên thực tế, nàng có dã tâm, đồng thời cũng tồn tại thiện niệm. Dã tâm và thiện niệm cùng tồn tại trong một thể, đó chính là phẩm chất chân chính phù hợp với danh xưng Thiện Ác Nữ Vương của nàng.
Ca ca, muội có thể làm những chuyện giống như các tỷ ấy không? Trữ Mạn Nhi khẽ khàng hỏi. Sở Mộ nhìn Trữ Mạn Nhi, chưa vội trả lời.
Ca ca, tại lãnh thổ của chúng ta, nhờ có ca ca và mọi người, nơi đây trở nên bình yên, nhưng mà bên ngoài vẫn còn rất nhiều, rất nhiều người đang phải chết đi... Trữ Mạn Nhi nói. Nàng là sủng nhi của tự nhiên, nhưng không muốn nhìn thấy vạn vật khô héo.
Đi đi, Hạ Chỉ Hiền có dạy muội cách làm chưa? Sở Mộ hỏi.
Thế nhưng, nếu làm việc đó, muội phải chấp nhận trường kỳ bôn ba bên ngoài, phải chịu đựng sự mệt mỏi của tu luyện, không thể ham chơi, và nếu đã làm tốt thì không thể thường xuyên gặp chúng ta nữa? Sở Mộ nghiêm túc hỏi lại.
Trữ Mạn Nhi có chút khó khăn, nhỏ giọng đáp: Ta muốn thường xuyên gặp được ca ca và các tỷ tỷ.
Không sao, điều muội muốn làm không hề có ai bắt buộc muội cả, Sở Mộ trấn an.
Trữ Mạn Nhi lắc đầu, giọng nói vô cùng chân thành: Muội muốn làm chút gì đó vì họ. Tỷ tỷ bây giờ là tiên sư rất lợi hại, nàng nhất định không muốn thấy những nơi khác, ngoài lãnh thổ của chúng ta, không có được không khí trong sạch như vậy. Ca ca luôn tu luyện, lại vừa bôn ba vì chúng ta, việc chúng ta có thể làm, chính là mượn danh nghĩa ca ca kêu gọi càng nhiều người tới giúp, để họ tôn trọng lãnh thổ của chúng ta, tôn trọng mọi người chúng ta, như vậy sẽ không còn chiến tranh nữa...
Không đâu, Tân Nguyệt Chi Địa sẽ không có chiến tranh, Sở Mộ khẳng định. Hiện tại, còn có kẻ nào dám khởi xướng chiến tranh với Tân Nguyệt Chi Địa sao?
Trữ Mạn Nhi nghiêm túc nói: Ca ca nói, phải học tự lập. Chúng ta không thể để ca ca bảo vệ mãi. Hơn nữa, đây là chuyện duy nhất muội có thể làm được.
Nghe được lời nói của Trữ Mạn Nhi, trong lòng Sở Mộ dâng lên sự xúc động. Nếu... một ngày nào đó hắn đột nhiên rời đi, các nàng cũng có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân mình. Trữ Mạn Nhi nói rất đúng. Sở Mộ vuốt ve gương mặt nàng, gật đầu: Ừ, vậy thì đi làm chuyện mà mình muốn đi.
Trữ Mạn Nhi nở nụ cười, nụ cười tinh khiết làm tan chảy lòng người. Sở Mộ không có một thiện tâm tinh khiết như vậy, nhưng hắn lại che chở một cô bé không chứa chút tạp chất nào. Cho dù là Nghiễm Nguyệt Cung, hay là lực lượng Thế Chủ Thụ của Trữ Mạn Nhi. Có lẽ không cách nào triệt để thay đổi tất cả nhân thổ đọa lạc, nhưng việc các nàng làm sẽ khiến những người đang mê mang dưới hắc ám và quang minh thấy được một tia hy vọng. Chỉ cần có hy vọng và tín niệm, thế giới này sẽ không hoàn toàn đọa lạc.
Sở Mộ bay không quá nhanh, hắn muốn biết trong khoảng thời gian Nhật Thực diễn ra, nhân thổ rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu đại biến hóa. Tại không ít thành thị, Sở Mộ đều thấy được thân ảnh của nữ đệ tử Nghiễm Nguyệt Cung. Các nàng không nhiều lắm, nhưng vẫn lặng yên làm những việc mà mình có thể làm. Trong lòng Sở Mộ vẫn còn đang suy nghĩ. Vũ Sa bặt vô âm tín, phải chăng nàng đã rời xa thành thị, và lúc này cũng đang làm những việc giống như các nữ đệ tử của nàng? Dù sao, từ khi còn là thiếu nữ, nàng đã kiên định muốn cứu rỗi nhân gian. Sở Mộ đã mấy lần dùng hồn niệm để cảm giác vị trí của Vũ Sa. Với thực lực hiện tại của hắn, muốn tìm được Vũ Sa hẳn là chuyện rất dễ dàng. Nhưng nghĩ đến khuôn mặt phiền chán, lãnh ngạo, tức giận của nàng, Sở Mộ lại bỏ đi ý nghĩ này. Người ta khó khăn lắm mới được thanh tịnh, vẫn là không nên mang đến cho nàng sự ngột ngạt, bản thân hắn cũng không cần thiết phải đi dán cái mặt lạnh của nàng.
Khi đến Ti Minh thành, Sở Mộ phát hiện mọi thứ tại Ti Minh thành đều rất chỉnh tề, không hề xuất hiện nhiều trò hề như hắn đã thấy trên dọc đường. Xem ra, Hạ Âm đã quản chế lãnh thổ tư nhân này rất tốt. Ta cũng chỉ lo được cho bản thân mình mà thôi, Hạ Âm tự giễu cười, tỏ vẻ bất lực với mọi thứ bên ngoài.
Có thể lo cho bản thân mình đã là rất tốt rồi, Sở Mộ nói. Hiện giờ, ngay cả Thần Tông cũng không thể tự lo được cho mình. Lãnh thổ tư nhân có thể quản chế nghiêm cẩn như thế, quả thật rất đáng quý. Hạ Âm khiêm nhường cười. Trước kia, Hạ Âm đối với Sở Mộ chuyện trò như lão bằng hữu, nói chuyện cũng tương đối tùy tiện. Nhưng hiện tại, Hạ Âm đứng trước mặt Sở Mộ nói chuyện quả thật có áp lực, dù sao đứng bên cạnh hắn là cường giả duy nhất cấp Bất Tử trong lĩnh vực nhân loại, dùng thân phận người hầu để hình dung cũng không quá đáng. Cho dù muốn giữ vững sự bình thản, nhưng cuối cùng vẫn có chút câu nệ.
Sở Mộ là người đến Ti Minh thành chậm nhất. Tất cả lãnh tụ nhân loại đến đây tổng cộng có năm mươi sáu người, lần này toàn bộ bọn họ đều tới trình diện. Tám đại thế lực, từ cấp phó tông chủ trở lên đều có thực lực cấp lãnh tụ, bọn họ chiếm cứ hai phần ba tổng số nhân loại. Một phần ba còn lại hoặc ít hoặc nhiều cũng có liên quan đến những thế lực này, phần dư còn lại đại đa số là những người thoái ẩn hoặc độc hành. Trong năm mươi sáu người, Sở Mộ nhận thức cũng chỉ có Trữ Vương, Tiêu Tuyết Ngang, Tiêu tông chủ, Đường Ngang, Tiên Tông lão tông chủ, Ám Tông tông chủ... tính ra cũng không quá mười người. Những người khác, Sở Mộ cũng đại khái có nghe qua, chỉ là chưa từng thấy mặt. Sau khi Sở Mộ tiến vào cấp Bất Tử, tuyệt đại đa số lãnh tụ trong số này đã trực tiếp hoặc gián tiếp viếng thăm Lãnh Thổ Phương Bắc. Sở Mộ không gặp, đều để cho Triêu Lãnh Xuyên phụ trách tiếp đón. Những người này Sở Mộ đồng dạng cũng có ấn tượng, có điều không nhớ rõ là ai cả. Trong năm mươi sáu người, khí tức mạnh nhất chính là Thần Tông tông chủ Hoa Mục. Sở Mộ có thể cảm giác được, thực lực của người này đã có khuynh hướng tiến đến cấp Bất Tử. Hoặc có thể nói, hắn đã đạt đủ điều kiện để trở thành thần, chỉ tiếc hắn không đạt được lực lượng cấp Bất Tử. Thần Tông tông chủ Hoa Mục nhìn qua là người không tranh quyền thế, đã thoái ẩn rất nhiều năm. Hắn không giống như phó tông chủ Đỗ Hàm, vì muốn trường sinh mà điên cuồng tìm kiếm các loại phương pháp bước vào cấp Bất Tử. Có thể thấy, vị lão nhân này đã mang tâm thái tùy duyên rồi. Trong năm mươi người còn lại, không một ai có tư cách đủ điều kiện thành thần, cho dù là vị Huyền Môn tiên trưởng thượng tiên Nại Hà nữ vương cũng không có. Tất cả lãnh tụ tập trung tại chỗ này đều là những người có vị trí cao nhất nhân loại, bọn họ chưa bao giờ cúi thấp trước bất kỳ ai... Nhưng mà, dưới ánh mắt Sở Mộ quét qua, không một người nào dám trực tiếp nhìn vào đôi mắt hắn!
Đây là một tràng hội nghị thần sao? Một vị lãnh tụ độc hành đến từ Ô Bàn Đại Địa rốt cuộc mở miệng phá vỡ sự trầm tĩnh. Tất cả mọi người đều im lặng. Trên thực tế, đây chính là hội nghị thần, bởi vì Nhân tộc đã đản sinh một vị cường giả cấp Bất Tử. Không thể nghi ngờ, hắn chính là thống trị giả cao nhất của nhân loại.
Ta không có hứng thú, Sở Mộ nhàn nhạt nhìn lướt qua người vừa nói. Sở Mộ là cấp Bất Tử, điều này không cần ai tới ủng hộ.
Khụ, khụ.... Thần Tông tông chủ Hoa Mục ho khan một tiếng rất nhỏ, nhìn thoáng qua Sở Mộ, ý là hỏi thăm Sở Mộ có thể thay thế hắn nói chuyện hay không. Sở Mộ gật đầu.
Lần này triệu tập mọi người tới đây cũng không phải là ý tứ của thần nhân Sở Mộ, mà là Thần Tông hy vọng mọi người có thể nhìn thẳng vào lần Nhật Thực này. Vạn năm Nhật Thực, so với trong tưởng tượng của chúng ta còn muốn đáng sợ hơn. Mọi người cũng đã thấy thế giới này đã loạn thành cái dạng gì rồi? Hoa Mục cuối cùng cũng là người có danh vọng cao nhất trong lĩnh vực nhân loại. Sở Mộ lười nói chuyện, Hoa Mục là người có tư cách đại biểu Sở Mộ đứng lên phát ngôn.
Ta biết, trong lòng không ít người các ngươi đối với chuyện này rất là thờ ơ. Người đều có ranh giới cuối cùng và chuẩn tắc làm việc của mình, ta cũng không bắt buộc mỗi một vị lãnh tụ đều lấy thiên hạ làm nhiệm vụ của mình.
Nhưng mà, địa phương sinh tồn của chúng ta nếu như triệt để ô uế biến dạng, nói vậy đệ tử, đời sau của mọi người đều có thể trong thời gian tương lai mất tích hoặc chết đi. Ngươi chỉ có thể bảo vệ cho bọn họ mấy chục năm, nhưng lại không cách nào bảo vệ bọn họ trên trăm năm, càng không có khả năng thời thời khắc khắc bảo vệ bọn họ.
Ở chỗ này, ta hy vọng một chút ít người thu hồi lại tâm tình hả hê của mình đi, quản thúc tốt người mình có thể quản thúc, chớ đừng để chúng ta khi đang đối phó với những con quái vật kia, còn phải phân tâm đối phó người một nhà. Hoa Mục sau khi nói xong câu đó, nhìn thoáng qua Sở Mộ, hy vọng Sở Mộ hiện tại có thể làm ra một cái thái độ nào đó.
Sở Mộ gật đầu, bình tĩnh nói: Nếu như không biết cách ước thúc thủ hạ và quản thúc người của mình, Hồn Sủng của ta sẽ đi dạy các ngươi. Dĩ nhiên, nếu các ngươi có lòng tin đánh bại Hồn Sủng của ta, chúng ta sẽ đến lấy đi linh hồn của ngươi.
Đề xuất Voz: THIÊN BẢNG