Hiệu quả tăng cường của Dũng Triết Chi Tâm dĩ nhiên không thể kéo dài mãi. Sau khi kết thúc chiến đấu không lâu, thực lực Chiến Dã dần dần trở về lục đoạn nhất giai. Trạng thái tăng cường mà Dũng Triết Chi Tâm mang lại cho Chiến Dã chỉ là tạm thời, tương tự hiệu quả của Huyết Đồng Cuồng.
Thu hồi Chiến Dã vào không gian Hồn sủng, ước chừng sáu ngày sau Chiến Dã mới có thể khôi phục hoàn toàn sáu lần Đoạn Chi Trọng Sinh. Sau khi dùng một nửa Hồn lực để nuôi dưỡng Bạch Yểm Ma, Sở Mộ ngồi dưới gốc cây bắt đầu tĩnh tu.
Khi ấy đã là cuối thu, nghỉ ngơi nơi hoang dã không lều trại ắt sẽ bị hàn khí xâm nhập. Hồn sủng sư có thể dùng Hồn kỹ để giữ ấm thân thể, nhưng rất ít người lãng phí Hồn lực vào việc này. Dù sao, Hồn lực là yếu tố cực kỳ trọng yếu nơi hoang dã, nhiều khi còn trực tiếp liên quan đến tính mạng của họ.
Khi trời lạnh, lúc ngủ Sở Mộ thường có thói quen ôm Mạc Tà vào lòng. Bởi Mạc Tà mang thuộc tính Hỏa Diễm, thân thể nó tỏa ra nhiệt lượng có thể giúp Sở Mộ giữ ấm. Diệp Khuynh Tư cũng không tiếp tục tĩnh tu, quả thực mấy ngày trước nàng lo lắng chuyện của Diệp Hoàn Sinh nên không được ngon giấc.
Trong lúc tĩnh tu, không biết từ khi nào nàng đã ngủ quên. Có lẽ vì cảm giác gió lạnh ập tới hơi khó chịu, khi đang ngủ mơ màng, nàng bắt đầu vô thức xích lại gần Mạc Tà ấm áp dễ chịu.
Mạc Tà vốn đang say ngủ trong lòng Sở Mộ. Sở Mộ, người đang tập trung tinh thần tĩnh tu, bỗng cảm thấy một thân thể mềm mại tựa vào mình. Khi mở mắt ra, hắn liền thấy một màn hương diễm.
Mái tóc đen nhánh của Diệp Khuynh Tư xõa dài hai bên vai, để lộ khuôn mặt xinh đẹp vô ngần. Hàng mi thon dài cùng cánh mũi phập phồng đều đặn toát lên vẻ khả ái. Cảnh tượng này khiến bất kỳ nam tử nào cũng phải động lòng, huống hồ trên người nàng còn thoảng mùi hương nhàn nhạt, càng thêm hấp dẫn lòng người.
“Trấn tĩnh, trấn tĩnh...” Dung nhan mỹ lệ và thân thể kiều diễm kia hiện chỉ cách Sở Mộ chưa đầy mười phân. Ánh mắt hắn lơ đãng nhìn xuống đã có thể thấy rõ khuôn mặt Diệp Khuynh Tư. Dù đầu óc đã hơi quay cuồng, hắn vẫn cố gắng niệm thầm để giữ vững trấn tĩnh.
Một lẽ, thừa lúc người khác say ngủ mà hôn trộm là hành vi vô đạo đức. Sở Mộ cảm thấy Diệp Khuynh Tư vốn rất cảnh giác, nếu hắn hành động sai lầm, nàng nhất định sẽ lập tức tỉnh lại, đến lúc đó hắn khó lòng giải thích rõ ràng.
Thực tế, việc Diệp Khuynh Tư ngủ mơ màng như vậy khiến Sở Mộ trong lòng khá vui vẻ. Bởi Diệp Khuynh Tư là người tài trí, nàng rất ít khi để ai có cơ hội khinh bạc mình. Giờ đây, Diệp Khuynh Tư an tâm ngủ ngon như vậy, hẳn là nàng đã tin tưởng Sở Mộ. Điều đó càng khiến Sở Mộ cảm thấy không nên làm chuyện gì quá phận, đánh mất lòng tin quý giá ấy.
“Mạc Tà, giúp nàng giữ ấm một chút.” Sở Mộ bất đắc dĩ lắc đầu, vừa khắc chế lòng mình vừa nói với Mạc Tà. Với Sở Tiêm, Sở Mộ chỉ giữ lại tình cảm thuở ấu thơ, hai người đã quá đỗi quen thuộc, làm gì cũng dễ dàng. Còn Diệp Khuynh Tư lại là một phương diện hoàn toàn khác. Nếu thời cơ chưa tới, Sở Mộ không muốn vội vàng quá mà hỏng việc.
Thực tế, Diệp Khuynh Tư có sức hấp dẫn cực lớn đối với Sở Mộ. Khí chất đặc biệt và vóc người hoàn mỹ của nàng có thể khiến đại đa số nam nhân thú huyết sôi trào. Những đường cong ưu mỹ ẩn bên trong lớp y phục rất dễ kích thích dục vọng, nhất là đôi chân ngọc ngà kia, ngay cả Sở Mộ cũng đã không ít lần tâm hồn miên man bất định vì nó.
Dưới tình huống bị hấp dẫn và dụ hoặc lớn đến vậy, Sở Mộ vẫn có thể cười khổ nhịn nguyên một đêm. Hắn muốn tĩnh tu lại thường xuyên thất thần, muốn ngủ lại không an tâm lắm. Cuối cùng, hắn nhịn đến gần hừng sáng, chịu hết nổi mới từ từ lăn ra mê man bất tỉnh.
Sáng sớm đẹp trời, ánh mặt trời nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt mỹ lệ của Diệp Khuynh Tư, nhiệt độ hơi nóng làm nàng tỉnh giấc. Trong nháy mắt đó, Diệp Khuynh Tư chợt nhìn thấy một khuôn mặt anh tuấn nằm sát mặt mình. Khuôn mặt này rất gần, thậm chí lúc ban đầu nàng còn tưởng rằng cả hai đang nằm chung một chỗ.
Diệp Khuynh Tư hiển nhiên biết người này là Sở Mộ. Trái tim nàng đột ngột nhảy lên mấy cái, phát hiện mình đang tựa vào người hắn ngủ thì phải? Thế là nàng bối rối đứng dậy, từ từ kéo giãn khoảng cách với Sở Mộ. Trong lúc đó, khuôn mặt Diệp Khuynh Tư đã đỏ hồng như trái táo chín mọng, cực kỳ mê người.
“Ô ô ô!” Mạc Tà đã tỉnh lại từ sớm, cặp mắt khả ái của nó nhìn vào Diệp Khuynh Tư đang biểu lộ sự ngượng ngùng. Một lát sau mới kêu lên mấy tiếng tỏ vẻ nghi ngờ “hành động kỳ lạ” của Diệp Khuynh Tư.
Thấy Sở Mộ còn chưa tỉnh lại, Diệp Khuynh Tư cũng thở phào nhẹ nhõm, ôn nhu vuốt ve bộ lông mềm như nhung của Mạc Tà rồi nói: “Ta đi chuẩn bị nước, ngươi có muốn uống nước không?”
“Ô ô!” Mạc Tà lập tức gật đầu.
Diệp Khuynh Tư nở một nụ cười xinh đẹp tuyệt trần, theo sườn núi tối hôm qua đi xuống, trực tiếp bước tới gần dòng suối nhỏ. Chậm rãi chỉnh sửa trang phục và dung mạo bên bờ sông cho hoàn chỉnh, sau đó Diệp Khuynh Tư mới mang một ít nước trở về chỗ Sở Mộ.
“Tỉnh rồi?” Diệp Khuynh Tư nhìn thấy Sở Mộ đã tỉnh lại liền cười chào hỏi. Trong mắt nàng hiện lên một tia xấu hổ rất khó phát giác, cố gắng giữ nguyên thái độ bình tĩnh tiến lại gần đưa nước cho Mạc Tà uống.
Sở Mộ gật đầu, tùy tiện nhúng ít nước quẹt lên mặt cho tỉnh táo rồi chỉ tay một mảnh bình nguyên xanh mượt nói với Diệp Khuynh Tư: “Đi theo bình nguyên này về phía đông sẽ có thể tới tòa thành kia hả?”
“Ừ, bình nguyên này nối thẳng tới Lãng Hà thành ở Tây Giới, trong đó có một Nguyên Tố đô thành không nhỏ. Ta nghĩ ca ca đã bị dẫn tới đó.” Diệp Khuynh Tư nói.
“Vậy thì chúng ta đi dọc đường sẽ không dừng lại ở tòa thành nào nữa, cứ chạy thẳng tới Lãng Hà thành cho nhanh.” Sở Mộ cười nói.
“Ừ, ta cũng có dự định đó.” Diệp Khuynh Tư nói.
Phía đông Cổ Vực còn có mấy địa vực khác, diện tích của nơi đó tương đối nhỏ. Diệp Khuynh Tư và Sở Mộ chạy ngày chạy đêm, cưỡi Mộng Thú gấp rút lên đường chừng nửa tháng đã tới biên cảnh Tây Giới.
Biên cảnh Tây Giới là một vùng hoang mạc mịt mờ, vị trí trung tâm hoang mạc chính là Thiên Giới Bi trong truyền thuyết. Sự tích Thiên Giới Bi có rất nhiều diễn thuyết khác nhau, Sở Mộ từng nghe người ta nhắc tới chuyện này khá nhiều.
Khi Sở Mộ cưỡi Dạ Lôi Mộng Thú tiến vào hoang mạc, đứng ở đằng xa trông thấy Thiên Giới Bi bất chợt có cảm giác giống như là một thanh kiếm khổng lồ đâm thẳng lên trời cao, khí thế bàng bạc y như chọc thủng sơn hà khiến cho tinh thần Sở Mộ rung động mãnh liệt.
Hai người bọn họ từ từ đến gần, Thiên Giới Bi lại càng biểu hiện ra vẻ vững chãi của nó. Tư thế đỉnh thiên lập địa sừng sững ở giữa hoang mạc rộng lớn làm cho Sở Mộ thấy mình quá mức nhỏ bé.
“Cũng chạy liên tục mấy ngày rồi, chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm.” Sở Mộ thấy Diệp Khuynh Tư đã lộ ra mấy phần mỏi mệt liền đề nghị lưu lại để hồi phục thể lực.
Diệp Khuynh Tư gật đầu, thu hồi Tử Sam Mộng Thú trở về không gian Hồn sủng rồi tự mình đi tới bên cạnh Thiên Giới Bi nghỉ ngơi.
“Ta đi tìm nước.” Sở Mộ nói.
“Ừ, cẩn thận một chút.” Chung quanh Thiên Giới Bi toàn là hoang mạc cát đá mịt mù, không khí nóng rát vô cùng khó chịu. Nếu muốn tìm được nguồn nước ở nơi này đúng là cực kỳ khó khăn. Sở Mộ phải chạy mấy canh giờ mới tìm thấy một ốc đảo nằm ở góc hoang mạc, sau đó vội vã mang nước trở về.
Đề xuất Tiên Hiệp: [Dịch] Nguyên Tôn