Mặt trời chiều ngả về phía tây, bóng Thiên Giới Bi từ từ tiến dần về phía Sở Mộ. Vệt bóng đen trải dài vô tận trên hoang mạc khiến không gian thêm phần thê lương, tiêu điều. "Vù vù vù vù!" Một trận gió lớn cuồn cuộn từ phương xa thổi tới, Sở Mộ theo bản năng vận dụng hồn niệm tạo thành khí tràng bao bọc lấy thân thể, ngăn gió cát xâm nhập. Nhưng điều khiến hắn vô cùng kinh ngạc là gió cát khi thổi quét đến Thiên Giới Bi lại đột nhiên tiêu tán một cách quỷ dị, tựa như va phải một bức tường vô hình. Cát vàng bay hỗn loạn quanh Thiên Giới Bi, từ xa nhìn lại, gió và cát tạo thành những vòi rồng xoáy quanh một đường viền vô hình, dần hiện ra đủ mọi hình dáng kỳ lạ, nhìn kỹ, chúng tựa như những bức họa được khắc trên tường.
Sở Mộ loáng thoáng nhận ra quanh Thiên Giới Bi những Đồ Đằng mang hình dáng các loại hung thú thượng cổ. Chứng kiến cảnh tượng ấy, lòng Sở Mộ vô cùng kinh ngạc, đồng thời linh quang chợt lóe. Tuy rằng Đồ Đằng chỉ là vô hình, nhưng đối với Sở Mộ, chúng lại là những tồn tại chân thực. Sở Mộ tiến về phía trước mấy bước, khi hắn bước ra khỏi bóng Thiên Giới Bi, dù bão cát có thổi mạnh đến đâu cũng không thể nhìn thấy Đồ Đằng vô hình nữa. Còn lúc hắn bước trở lại phạm vi bóng, những Đồ Đằng thần bí lại bắt đầu hiện rõ trong tầm mắt hắn.
Ánh trời chiều dần đỏ rực, tia sáng cuối cùng trong ngày càng thêm rạng rỡ. Chẳng biết từ lúc nào, những đám mây trên bầu trời bắt đầu tối đen, từ từ che khuất khu vực bóng đen của Thiên Giới Bi, thậm chí còn không ngừng mở rộng ra bốn phía. Gió lớn điên cuồng càn quét, cát vàng bay đầy trời, không gian mơ hồ bỗng nhiên vang lên tiếng gầm gừ vọng lại. Sở Mộ vẫn đứng tại chỗ, tiếp tục dõi theo những hình dáng Đồ Đằng thần bí, nhưng cuồng phong bão tố bắt đầu làm ảnh hưởng đến tầm mắt hắn. Lúc này ánh mặt trời đã xuống núi, bóng Thiên Giới Bi cũng trở nên mờ ảo. Đường chân trời tối dần, trên mảnh đại địa rộng lớn chỉ còn Thiên Giới Bi sừng sững như cột trụ chống trời, làn gió nóng bắt đầu biến đổi, mang theo hàn khí lạnh thấu xương, sương mù dần bao phủ toàn bộ khu vực. Tầng mây trên cao chậm rãi biến đổi thành vô số hình dạng, cảnh tượng thiên nhiên kỳ lạ tạo thành một bức họa đặc thù, hùng vĩ, tráng lệ, thu hút ánh mắt Sở Mộ. Khi hoang mạc không còn ánh sáng, bóng tối dày đặc sẽ biến nơi đây thành chốn u tối nhất.
Lúc này, Sở Mộ đang đứng ngây người, mở to mắt nhìn lên bức họa kỳ lạ và thần bí ấy. Hắn vẫn đang tìm kiếm ý nghĩa của những Đồ Đằng vô hình, còn hồn nhiên không hay biết tình cảnh mình đang đứng, chỉ cảm thấy tầm nhìn có vẻ kỳ quái hơn trước. Trên thực tế, tầm mắt Sở Mộ lúc này không còn hướng về phía Thiên Giới Bi nữa, chỉ vì hắn quá tập trung tinh thần vào Đồ Đằng nên không chú ý đến dị tượng đang phát sinh, hoặc có thể nói, có một thứ gì đó huyền bí đang hấp dẫn hắn.
"Ngao...!" Đột nhiên bên tai Sở Mộ vang lên một tiếng gầm thét rung trời. Âm thanh này xuyên qua lỗ tai Sở Mộ, cơ hồ muốn đục thủng màng nhĩ. Thế giới tinh thần Sở Mộ điên cuồng rung chuyển khiến đầu hắn như muốn nứt ra. Sở Mộ kinh hãi trong lòng, vội vàng dùng hồn niệm thủ hộ tinh thần của mình. Nhưng hiện tượng quỷ dị kia lại xảy ra lần nữa, đường viền của những Đồ Đằng kỳ diệu dần dần trở nên rõ ràng hơn. Hắn cảm giác như có một sinh vật ẩn hình đang lẳng lặng đứng trước mặt, sau đó một dòng nước trong suốt chảy qua thân thể nó, làm lộ ra hình dáng bên ngoài. Đường viền càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng biến thành trạng thái mờ ảo như linh hồn, không ngờ sinh vật kia bắt đầu sống lại trong mắt Sở Mộ.
Sinh vật Đồ Đằng nhẹ nhàng di động, phóng thẳng về một phương hướng vô định nào đó. Tốc độ nó chạy rất nhanh, hết lần này tới lần khác Sở Mộ có cảm giác như mình đang ở trong mộng, dùng thần thức theo dõi hành trình của nó. Sở Mộ không biết đây là sinh vật gì, chỉ biết khi nhìn nó chạy đi, giống như vừa mới được giải khai gông xiềng, cũng giống như ngựa hoang tự do phi nước đại giữa thảo nguyên mênh mông bát ngát, khí thế mạnh mẽ không lời nào tả xiết.
"Ù ù ù ~!" Bỗng nhiên Sở Mộ cảm giác phạm vi nhìn của mình rung động, sinh vật Đồ Đằng đang chạy đi bất chợt lộ vẻ kinh hoảng, không còn tự do tự tại như trước nữa, mà bắt đầu cắm đầu lao thẳng về một hướng nào đó. Né tránh, gia tốc, nhảy lên, giống như đang chiến đấu với một đối thủ vô hình, mỗi một động tác đều ở trình độ tinh diệu cao cấp nhất. Sở Mộ chưa từng thấy qua một Hồn sủng nào linh mẫn đến thế, tất cả động tác hoàn thành nối liền nhau không hề có một khe hở nào. Mạc Tà né tránh cũng đã đạt đến cảnh giới tinh diệu, nhưng so sánh với sinh vật thần bí này còn thua kém vài cấp độ. Trong đầu Sở Mộ có một thứ gì đó như vỡ ra, linh thức trong thế giới tinh thần đột nhiên rực sáng. Đây là một loại thăng hoa, sinh vật thần bí kia thăng hoa trong quá trình chiến đấu. Còn Sở Mộ, bởi vì tận mắt chứng kiến quá trình đó cũng dần dần thăng hoa, chỉ có điều lúc này hắn còn chưa nhận biết đó là thứ gì.
"Vù vù vù!" Âm thanh kỳ lạ lại vang lên lần nữa, nhưng lần này Sở Mộ vẫn hồn nhiên không biết, mà hoàn toàn đắm chìm trong những kỹ năng hoa lệ của sinh vật thần bí.
"Vù vù vù vù vù ~!" Diệp Khuynh Tư dựa vào Thiên Giới Bi đang định nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng Thiên Giới Bi bỗng nhiên phát ra tiếng vang, hơn nữa còn xuất hiện tình trạng rung động. Diệp Khuynh Tư kinh hãi trong lòng, trong nháy mắt liền cảm giác được một luồng khí tức cường đại đè ép thế giới tinh thần của mình. Khí tức này cường đại kinh khủng, bao phủ lên người Diệp Khuynh Tư giống như màn trời đè xuống, trong ý thức của nàng ngay cả đại địa cũng có thể bị nó biến thành phế tích.
"Rống!" Tử Sam Mộng Thú đột nhiên kêu lên yếu ớt, thân thể của nó đã bắt đầu run rẩy, tròng mắt đen nhánh của nó nhìn chằm chằm vào Diệp Khuynh Tư ở bên cạnh. Hồn niệm Diệp Khuynh Tư đã bị khóa, mà lúc này đây ánh trời chiều đúng lúc hạ xuống, trời đất chỉ còn lại một mảnh mờ mịt. Khi Diệp Khuynh Tư mở mắt ra chỉ nhìn thấy bóng đêm tối mịt.
"Đừng sợ, đừng sợ..." Diệp Khuynh Tư vuốt ve Mộng Thú, nhẹ nhàng trấn an nó. Diệp Khuynh Tư cũng biết truyền thuyết về Thiên Giới Bi, vì thế nàng biểu hiện coi như bình tĩnh. Nhưng nàng lo lắng Sở Mộ không rõ tung tích, bởi vì lúc này trong tầm mắt nàng hoàn toàn không thấy thân ảnh Sở Mộ.
"Sở Mộ!" Diệp Khuynh Tư hô to một tiếng về phía Sở Mộ đã rời đi, bởi vì không có hồn niệm nên Diệp Khuynh Tư chỉ có thể dùng giọng nói của chính mình gào lên. Cho dù Diệp Khuynh Tư la lớn cỡ nào, âm thanh của nàng đều bị một lực lượng vô hình thôn phệ, căn bản không thể nào truyền ra ngoài. Tâm tình Diệp Khuynh Tư chìm xuống đáy cốc, ánh mắt lo âu nhìn ra xa xa mà không biết làm gì cho tốt. Rốt cuộc tia nắng cuối cùng tắt hẳn, cảnh vật trong tầm mắt Diệp Khuynh Tư dần dần trở nên rõ ràng hơn. Gió lớn dần dần tiêu tán, hết thảy mọi động tĩnh đều kết thúc, màn trời chậm rãi bay lên, tầng mây đen biến thành khí vụ biến mất không rõ tung tích, bầu trời đột nhiên quang đãng hiện ra ánh sao kỳ ảo. Khí tức cùng với màn trời thần bí biến mất, Tử Sam Mộng Thú cẩn thận mở mắt ra, giống như đứa nhỏ vừa mới tránh thoát nguy hiểm quay đầu nhìn chung quanh với vẻ sợ hãi.
"Không có chuyện gì rồi, không có chuyện gì..." Diệp Khuynh Tư vuốt ve đầu Mộng Thú, ôn nhu an ủi.
"Hí!" Tử Sam Mộng Thú dần dần khôi phục trạng thái như cũ, kêu lên một tràng sảng khoái như vừa trút được gánh nặng. Tất cả mọi thứ đều tan thành mây khói, quang cảnh lại trở về bình thường, Diệp Khuynh Tư bắt đầu tìm kiếm thân ảnh Sở Mộ.
Đề xuất Tiên Hiệp: Chiến Chùy Pháp Sư (Dịch)