Trời cao đất rộng, vô vàn tinh tú lấp lánh, vầng trăng bạc treo giữa không trung, khiến dãy núi Thải Khung dần hóa thành một không gian lung linh huyền ảo. Dưới bầu trời trăng sao tuyệt mỹ ấy, hai luồng hỏa diễm bất chợt xẹt qua màn đêm đen kịt, chỉ để lại những tàn ảnh mờ ảo, chập chờn.
Trên một bãi đất bằng phẳng gần Thiên Tinh Phong, Diệp Khuynh Tư đang cưỡi Tử Sam Mộng Thú theo sau Ly lão nhi. Ly lão nhi truy đuổi khá thuận lợi, không nhanh không chậm, thậm chí còn có thể vừa đi vừa ngủ mà vẫn bám sát Thanh Lực đang thất thần.
“Đi ba bước lại quay đầu nhìn, chẳng lẽ ngươi đã phải lòng thiếu chủ trẻ tuổi anh tuấn của ta rồi?” Ly lão nhi quay đầu, thấy Diệp Khuynh Tư luôn ngoái nhìn phía sau, hiển nhiên là nàng đang lo lắng cho Sở Mộ. Ly lão nhi quả thực không coi trọng nhiệm vụ theo dõi này, từ nãy đến giờ vẫn còn tâm tình rảnh rỗi nói nhảm không ngừng với Diệp Khuynh Tư.
Diệp Khuynh Tư hoàn toàn phớt lờ lời châm chọc của Ly lão nhi, thản nhiên nói: “Chỉ là hơi lo lắng thôi, ngươi chuyên tâm một chút, đừng để mất dấu hắn.”
“Sẽ không lạc được, tên kia tốc độ còn chậm hơn rùa đen. Ngươi không cần lo lắng làm gì, thiếu chủ sẽ trở lại nhanh thôi.” Ly lão nhi cười nói.
Vừa dứt lời, cách vị trí Ly lão nhi đứng khoảng một trăm thước về phía tay phải, đột nhiên xuất hiện hai luồng hỏa diễm bay thẳng xuống đất rồi nổ tung, hoa lửa bắn tung tóe, đại địa cũng rung chuyển dữ dội. Cằm Ly lão nhi như muốn rớt xuống đất, hai mắt trợn tròn kinh ngạc nhìn về phía hai khe nứt cách đó không xa. Khe nứt kéo dài tới hai trăm thước mới dừng lại, và ở điểm cuối của chúng chính là Sở Mộ, Mạc Tà, Bạch Ma Quỷ cùng một Hồn sủng khoác giáp đen kịt.
“Sở… Sở Mộ…?” Diệp Khuynh Tư ngơ ngác nhìn Sở Mộ từ trên trời rơi xuống, trên gương mặt xinh đẹp cũng hiện lên vẻ nghi ngờ tột độ. Lúc nãy Ly lão nhi còn nói Sở Mộ sẽ trở lại rất nhanh, nhưng cho dù Sở Mộ có vội vàng đến mấy cũng không cần thiết phải trực tiếp nhảy xuống từ đỉnh Thiên Tinh Phong chứ?
Hồn giáp cấp sáu trên người Sở Mộ đã tan nát vì lực chấn động kinh khủng. Hắn chật vật bò dậy từ đống phế tích, chỉ liếc nhìn Diệp Khuynh Tư một cái rồi quay đầu nhìn ngược về phía Thiên Tinh Phong.
Diệp Khuynh Tư thấy Sở Mộ bị thương liền vội vàng chạy đến gần, nhanh chóng thi triển kỹ năng chữa trị cho hắn. “Chuyện gì xảy ra? Tại sao ngươi bỗng nhiên rơi xuống đây?” Diệp Khuynh Tư nhẹ giọng hỏi.
“Chờ chúng ta an toàn rồi hãy nói.” Bây giờ không có thời gian nhiều lời, Sở Mộ bảo Diệp Khuynh Tư nhanh chóng trị liệu thương thế cho Mạc Tà.
“Chờ chúng ta an toàn?” Trên mặt Diệp Khuynh Tư lộ vẻ nghi hoặc, cố ý quay đầu nhìn về phía Thiên Tinh Phong. Ngay lúc đó, nàng thấy vô số điểm đen từ phía đó đang di chuyển tới gần thì sợ hãi tới mức hoa dung thất sắc, vội vàng niệm chú ngữ chữa thương cho Mạc Tà.
“Đi!” Sở Mộ đỡ Diệp Khuynh Tư lên lưng Tử Sam Mộng Thú, bản thân mình cũng nhảy lên người Mạc Tà, trực tiếp kéo Quỷ Khung Quân Vương đã bất tỉnh tiếp tục chạy ra khỏi phạm vi Thiên Tinh Phong.
“Thiếu chủ, không phải là ngài bắt Ngũ Đoạn Bát Giai Quỷ Khung Quân Vương hay sao? Tại sao ngay cả Bát Đoạn Quỷ Khung Quân Vương cũng chọc giận luôn rồi, người trẻ tuổi đúng là lòng tham không đáy mà. Bát Đoạn Quỷ Khung Quân Vương làm sao bắt sống được?” Đến bây giờ Ly lão nhi đâu còn bộ dạng nhàn nhã đi chơi như trước nữa, lão gia hỏa này chạy trốn còn nhanh hơn Mạc Tà. Thậm chí trong lúc chạy đi đồng thời còn rảnh rỗi nói nhảm với Sở Mộ.
“Gào!”“Kéc ~~~!”“Rống!”
Bát Đoạn Quỷ Khung Quân Vương không biết phi hành nên nó phải chạy xuống dọc theo vách núi. Khi Sở Mộ và Hồn sủng rơi xuống đất thì Quỷ Khung Quân Vương cũng đồng thời xuất hiện ở dưới chân núi. Bước chân tràn đầy lực lượng lần lượt nện xuống khiến cho đại địa chấn động liên hồi, thân thể Bát Đoạn Quỷ Khung Quân Vương hoàn toàn do Ám Nham Tinh bao bọc, hình thành một tầng phòng ngự vững chắc không gì sánh kịp. Hơn nữa, nó còn sở hữu lực lượng thuần túy hơn cả Hồn sủng Thú hệ. Mỗi một lần nện bước sẽ lưu lại một dấu chân to lớn dưới mặt đất.
Quỷ Khung Quân Vương là chủ nhân Thiên Tinh Phong, ngay khi vị quân vương xuất hiện ở dưới chân núi, nhất thời tất cả tộc quần Hồn sủng trong phương viên mấy ngàn thước lập tức sôi trào, thanh âm chim kêu thú rống văng vẳng dưới màn đêm đen tối, khắp sơn mạch rơi vào tình cảnh hỗn loạn không chịu nổi. Quân đoàn Hồn sủng lên tới số lượng ngàn vạn nhấc lên từng đợt khí lưu cuồn cuộn đuổi theo Sở Mộ. Cát vàng thổi quét bốn phương, đá sỏi bay đầy trời, khắp nơi toàn là khí tức hủy diệt bức ép người ta hô hấp cũng khó khăn.
Sở Mộ hiển nhiên đã nhận ra sau lưng mình là hằng hà sa số Hồn sủng đang phóng tới như điên. Lúc này Sở Mộ rốt cuộc hiểu được tại sao phần lớn Hồn sủng sư đạt tới cấp bậc Hồn Chủ vẫn không có nổi một con Hồn sủng cấp quân chủ. Một con Hồn sủng cấp quân chủ còn nhỏ thường thường sẽ được bá chủ một phương bảo vệ, muốn bắt sống đầu Hồn sủng này tất nhiên sẽ chọc giận đến Hồn sủng bá chủ kia. Mà một khi bá chủ tức giận hoàn toàn có thể kéo ra tộc quần Hồn sủng ngàn vạn con, lực lượng cỡ đó cũng tương tự với một quân đoàn rồi, vốn không phải là sức một hay vài người có thể ngăn cản được.
Lúc trước Sở Mộ đã có dự định bỏ qua, nhưng tính tình Mạc Tà còn muốn bướng bỉnh hơn cả hắn, hành động không cẩn thận đã tạo ra động tĩnh lớn như vậy. May mà hiệu quả ánh trăng giúp cho Mạc Tà khôi phục chiến lực, có thể dùng tốc độ nhanh nhất thoát ra khỏi phạm vi nguy hiểm, nếu không tính mạng Sở Mộ cũng vứt luôn ở trên đỉnh Thiên Tinh Phong rồi.
Khuôn mặt Diệp Khuynh Tư bây giờ cũng tái nhợt không còn chút máu, vốn tưởng rằng tám trăm Quỷ Nham Thủ Vệ và bốn con Cương Nham Tướng Quân đã là trở ngại kinh khủng lắm rồi. Không nghĩ tới Sở Mộ lại còn kéo ra cả quân đoàn Hồn sủng và một con bá chủ lãnh địa. Hệ số nguy hiểm tuyệt đối không thua gì tộc quần Thiên Ma Trùng xuất hiện ở Đại Sở thế gia.
Diệp Khuynh Tư điều khiển Tử Sam Mộng Thú đã trải qua cường hóa đạt đến Thất Đoạn Tứ Giai, điều huấn hậu kỳ lĩnh ngộ ra huyết thống lưu lạc nên tốc độ Tử Sam Mộng Thú cũng không chậm, miễn cưỡng trốn chạy sẽ không bị những con Hồn sủng hoang dã ở phía sau đuổi kịp. Mà Thanh Lực chạy trốn lúc trước đang khống chế Tử Uyển Lôi Ma vẫn còn ở trong sơn mạch, khi hắn quay đầu lại phát hiện khu vực Thiên Tinh Phong đã bị mây mù và cát vàng bao phủ kín mít liền sợ hãi ngây người. Liều mạng thúc giục Tử Uyển Lôi Ma chạy nhanh hết mức có thể.
Địa chấn không ngừng bộc phát, mặt đất rung rinh nứt nẻ để lộ ra vô số khe nứt kinh người. Trên bầu trời Thiên Tinh Phong là cuồng phong bạo vũ càn quét, khắp sơn mạch đang ở trong tình trạng muôn thú thịnh nộ. Vô số Nguyên Tố Hồn sủng sinh sống trong đó bị quân đoàn Hồn sủng kéo tới làm cho thất kinh bỏ chạy tán loạn. Những tộc quần Hồn sủng nhỏ yếu bắt đầu di chuyển về nơi xa hoặc ẩn núp vào trong hang động của mình, căn bản không dám ra ngoài di động.
Phía nam sơn mạch Thiên Tinh Phong, một nhóm Hồn sủng sư đang lịch lãm đứng ở trên đỉnh núi dõi mắt nhìn về hướng Thiên Tinh Phong.
“Bên đó phát sinh chuyện gì vậy?” Một người Hồn sủng sư trung niên mở miệng hỏi.
“Không biết, hình như là quân đoàn Hồn sủng hung bạo.” Một thiếu niên híp mắt lại quan sát Thiên Tinh Phong hồi lâu rồi mới trả lời.
“Nói nhảm, Thiên Tinh Phong làm sao sập được? Ta cảm thấy…” Một nữ Hồn sủng sư nhìn giống như là tỷ tỷ quở trách tên thiếu niên kia hồ ngôn loạn ngữ. Vị nữ Hồn sủng sư này thường xuyên đi lại trong khu vực sơn mạch này, mặc dù chưa từng tiến vào phạm vi Thiên Tinh Phong nhưng cũng hiểu rõ nơi này. Nàng biết trên đỉnh Thiên Tinh Phong có một con Hồn sủng bá chủ thực lực siêu cường tồn tại, không thể nào xuất hiện khả năng toàn bộ tộc quần Hồn sủng bạo loạn được. Ở trong địa vực này có mấy người dám đi chọc giận chủ nhân Thiên Tinh Phong chứ?
Đề xuất Voz: [Hồi ký] Những đóa hoa trong ký ức!