Một tiếng kêu thảm thiết đột ngột vọng ra từ sâu thẳm khu rừng u ám, khiến tán lá xung quanh chập chờn lay động.
"Nghe thấy âm thanh gì không?" Lão Tranh, kẻ từng phục kích Sở Mộ, cất tiếng hỏi.
"Có gì đáng kinh hãi chứ? Chẳng phải chỉ là tiếng kêu của một Hồn Sủng thôi sao?" Gã nam tử thô kệch cười khẩy đáp.
"Đây hình như là tiếng của Ma Thụ Chiến Sĩ của tên Hồn Sủng Sư kia, âm thanh này tựa như dã thú gào thét. Chẳng lẽ Ma Thụ Chiến Sĩ của hắn gặp chuyện rồi sao?" Thiếu niên Đình Nam khẽ nói.
"Ồ? Hắn có lẽ đã tiến vào lãnh địa của Hấp Huyết Mộc Yêu, đúng là tự tìm đường chết!" Lão Tranh cười khẩy nói.
"Thảo nào chúng ta vẫn không tìm ra hắn, hóa ra đã lẩn trốn vào lãnh địa Hấp Huyết Mộc Yêu." Khương ca, kẻ dường như là thủ lĩnh của đội ngũ, cất lời, trên mặt lộ rõ vẻ âm tàn đáng sợ.
"Hẳn là không xa chúng ta, đuổi theo thôi!" Gã nam tử thô kệch nói đoạn, dẫn đầu điều khiển Hồn Sủng của mình truy đuổi theo hướng âm thanh vọng tới. Những kẻ khác cũng vội vàng nhảy lên lưng Hồn Sủng, bám sát theo sau.
Trong khu rừng u ám, tất cả cây cối trong phạm vi mười thước quanh Ma Thụ Chiến Sĩ đều đã khô héo. Chúng đã bị Ma Thụ Chiến Sĩ hấp thu sinh mệnh, biến thành chất dinh dưỡng chảy ngược vào cơ thể nó. Trước đó, trong trận chiến, Ma Thụ Chiến Sĩ đã tổn thất một phần ba chiến lực. Sau khi liên tục hấp thu sinh mệnh lực từ cây cối xung quanh, nó đã khôi phục thể lực về trạng thái đỉnh phong. Thậm chí, Sở Mộ còn cảm nhận được khí tức của Ma Thụ Chiến Sĩ đang từ từ thăng cấp, khí tức cuồng dã, bạo ngược ấy giúp lực lượng của nó bắt đầu tăng trưởng.
"Trưởng thành? Hay chỉ là mạnh lên nhờ hiệu ứng tương tự trạng thái Huyết Đồng Cuồng?" Sở Mộ nhìn Ma Thụ Chiến Sĩ hồi lâu, nhất thời không biết nên đánh giá nó ra sao. Lúc này, đôi mắt Ma Thụ Chiến Sĩ đã hóa đỏ như máu, hiển nhiên là do hiệu quả của dược tề dung hợp từ Quan Huyết Chi và khối hổ phách đỏ kia. Thực lực Ma Thụ Chiến Sĩ đột ngột tăng trưởng khiến Sở Mộ không rõ rốt cuộc đây chỉ là tạm thời, hay nó đã được cường hóa chân chính nhờ linh vật đặc thù.
"Nó có thể hấp thu sinh mệnh lực của cây cối, nhưng năng lượng từ chúng quá ít, phải hấp thu hơn một trăm cây mới miễn cưỡng bổ sung được vài phần. Xem ra, kỹ năng này chắc chắn không hữu dụng lắm trong thực chiến." Ly lão nhi vuốt chòm râu, trầm tư về kỹ năng mới của Ma Thụ Chiến Sĩ.
"Ngươi đã nghĩ kỹ đây là kỹ năng gì chưa?" Sở Mộ hỏi.
"Cái này... theo ta thấy, kỹ năng này có chút tương tự với Huyết Dịch Duyện Hấp." Ly lão nhi cuối cùng chỉ có thể đưa ra một đáp án tạm thời như vậy.
Sở Mộ nhếch miệng, không nói nên lời. Ly lão nhi nói câu này còn chẳng bằng không nói. Bản thân Sở Mộ tự mình câu thông với Ma Thụ Chiến Sĩ còn thu được tin tức hữu dụng hơn. Thế nhưng, khi Sở Mộ định hỏi Ma Thụ Chiến Sĩ, hồn niệm của hắn bỗng nhiên nhận ra có vài Hồn Sủng đang lao nhanh về phía mình.
Vù vù vù vù! Rừng cây rung động bất thường, mặt đất cũng khẽ run rẩy theo bước chân của những Hồn Sủng kia. Sở Mộ đã nhận ra có vài kẻ đang lao tới đây. Trên mặt hắn lập tức hiện lên nụ cười tà mị. Đám người kia rõ ràng không am hiểu chiến đấu trong rừng rậm. Nếu không, sao lại phát ra âm thanh lớn đến vậy? Những âm thanh này, đối với Tù Đảo Vương Giả Sở Mộ, chẳng khác nào một câu khẩu hiệu lớn tiếng: "Chúng ta đang đến giết ngươi đây!"
"Đúng lúc lắm, để xem kỹ năng mới có hiệu quả gì!" Sở Mộ, ngựa quen đường cũ, nhảy lên một cành cây khá lớn trên cao, sau đó ra lệnh cho ba Hồn Sủng của mình ẩn mình vào bụi cỏ rậm rạp. Tất cả đồng thời lặng lẽ chờ đợi mấy gã Hồn Sủng Sư ngu ngốc, bất trị kia xuất hiện.
Âm thanh càng lúc càng gần, lũ tiểu tử ngu ngốc này cơ hồ bộc lộ rõ hành tung của chính mình. Trong đó, gã nam tử thô kệch chạy trước tiên, cắm đầu lao tới bất kể tình huống ra sao, vì thế Sở Mộ cũng ưu tiên khóa chặt vị trí hắn.
"Ma Thụ, mai phục rễ cây ở phía trước một trăm thước." Sở Mộ dùng hồn niệm nói với Ma Thụ Chiến Sĩ đang núp gần đó.
Ma Thụ Chiến Sĩ ẩn trong bóng tối lập tức thi hành mệnh lệnh, lặng lẽ buông thả rễ cây xuống dưới mặt đất. Đám rễ cây giống như linh xà nhẹ nhàng trườn tới trước, sau khi bò tới vị trí chừng trăm thước mới bắt đầu bố trí mai phục.
Gã nam tử thô kệch đang điều khiển một con Lão Lang tám đoạn. Từ hình thể của đầu Hồn Sủng này, hẳn là đã trải qua cường hóa nhất định, lực chiến đấu đoán chừng có thể sánh ngang với Hồn Sủng cấp Chiến Tướng. Lão Lang nhe răng nanh dữ tợn hoàn toàn bại lộ trong không khí, trong lúc di chuyển vẫn mở rộng cái miệng đỏ lòm ra, tùy thời sẽ phát động công kích bất cứ lúc nào.
"Hẳn là tiểu tử kia đang ở quanh đây thôi!" Gã nam tử thô kệch ngừng lại, chuyển động đầu xem xét hoàn cảnh và tìm kiếm thân ảnh Sở Mộ. Gã nam tử thô kệch này đang ở vị trí cách bốn đồng đội khác hơn trăm thước. Mỗi khi chiến đấu, hắn luôn luôn thích chạy tới trước tiên, bởi vì hắn có một con Lão Lang tốc độ nhanh hơn những người khác rất nhiều nên trước giờ vẫn luôn bộc lộ sự kiêu ngạo ưu thế của mình ra ngoài. Chẳng qua là người này không biết rằng, trên một nhánh cây cách nó năm mươi thước đang có cặp mắt đen nhìn chằm chằm vào mình. Trên khuôn mặt lạnh lùng kia đang nở nụ cười tàn nhẫn.
"Căn Tu Khổn Bảng." Rốt cuộc Sở Mộ đã phát ra mệnh lệnh.
Nếu như gã nam tử thô kệch này tiếp tục chạy tới thì với tốc độ của Lão Lang, nhất định có khả năng né tránh bẫy rập do Ma Thụ Chiến Sĩ mai phục với tỷ lệ khá cao. Nhưng mà người này rõ ràng là muốn chết, không ngờ lại dừng ngay vị trí bẫy rập Sở Mộ đào cho hắn để nhìn quanh. Hành động quả thực giống như là đưa cổ tới lưỡi dao của sát nhân cuồng Sở Mộ rồi còn gì? Nếu Sở Mộ không giết hắn cũng sẽ cảm thấy có lỗi với chính bản thân mình.
"Xào xạc!" Lá rụng nằm đầy đất bỗng nhiên bị hất tung lên, dưới nền đất xuất hiện mười mấy cái rễ cây Yêu Mộc trói chặt bốn chân Lão Lang lại. Sau đó dần dần quấn quanh bắp đùi Lão Lang rồi lan tràn ra khắp người nó.
"Ngao ô ~!" Lão Lang phát ra tiếng tru kinh hoảng. Ngay khi chuẩn bị vùng vẫy né tránh, chợt phát hiện thân thể đã bị mười mấy rễ cây bền chắc quấn quanh chặt chẽ, căn bản không thể nào nhúc nhích được nữa. Trên mặt gã nam tử thô kệch liền hiện ra vẻ tái nhợt, vội vàng niệm chú ngữ muốn triệu hồi ra một con Hồn Sủng khác trợ giúp mình thoát khỏi khốn cảnh.
"Chiến Dã, Thiên Liệt Trảo." Hắc Ám thuộc tính giúp cho Chiến Dã hoạt động trong rừng rậm âm u này thoải mái hơn vài phần. Lúc này Chiến Dã thật ra đã núp ở chỗ cách Lão Lang không tới hai mươi thước. Ám Tập lập tức thi triển ra, khoảng cách hai mươi thước còn không hao phí tới thời gian một giây. Móng vuốt sắc bén của Chiến Dã đã xuất hiện ở trước mặt gã nam tử thô kệch kia. Cấp sáu toàn thể tiến công hồn trang lóe lên hàn quang giúp cho trảo nhận Chiến Dã công kích mạnh hơn, cộng thêm kỹ năng Thiên Liệt Trảo làm cho một kích này uy lực lên tới cấp tám. Mặc dù gã nam tử kia đã hoàn thành hồn kỹ Trùng Dũng (kén trùng) phòng ngự, nhưng phòng ngự cấp bảy đối với Thiên Liệt Trảo uy lực cấp tám không có một chút tác dụng. Móng vuốt Chiến Dã nhẹ nhàng lướt qua đã xé rách phòng ngự bên ngoài cơ thể đối phương.
"Mặc Khải Thứ." Chiến Dã đã thành công tiếp cận liền vươn Mặc Khải Thứ ra ngoài. Trong lúc gã Hồn Sủng Sư mới vừa hoàn thành chú ngữ thì kỹ năng Mặc Khải Thứ không nhìn phòng ngự đã trực tiếp xỏ xuyên qua cấp năm hồn giáp yếu ớt như tờ giấy. Sau đó gai xương nhọn hoắt nhanh chóng xâm nhập vào trong lồng ngực và bụng của hắn, trực tiếp xuyên thấu qua đầu bên kia.
Đề xuất Tiên Hiệp: Chí Tôn Đồng Thuật Sư: Tuyệt Thế Đại Tiểu Thư