Hồn niệm của Sở Mộ bị tử khí dày đặc ảnh hưởng, hạn chế rất lớn. Hơn nữa, Hồn sủng kia rõ ràng ẩn giấu khí tức cực kỳ khéo léo. Trong chốc lát, dù Sở Mộ có phóng thích hồn niệm rộng đến đâu cũng không thể nào bắt được vị trí của nó.
"Kẽo kẹt kẽo kẹt…" Lại một tiếng động rợn người truyền đến, lần này âm thanh đã gần hơn, khiến Sở Mộ có cảm giác nó đang tiến về phía mình. Trong lòng Sở Mộ bỗng nhiên dấy lên một trận hoảng hốt.
"Rống!" Quỷ Khung Quân Vương đứng sau lưng Sở Mộ, bỗng nhiên giơ Quỷ Kiếm lên cao, đồng thời quay đầu sang hướng khác, tức giận gầm thét. Khí thế Quỷ Khung Quân Vương phát ra cực mạnh, tiếng gầm thét tạo thành một luồng quỷ khí lành lạnh cuồn cuộn bốc lên, dần dần hình thành cơn lốc đen lao thẳng về phía trước.
Sau khi luồng quỷ khí đen xuất hiện, trên con đường phía trước chợt loáng thoáng hiện ra đường viền của một sinh vật. Điều quỷ dị nhất là thân thể sinh vật này gần như trong suốt. Nếu không bị quỷ khí bao phủ, căn bản không thể nào dùng mắt thường nhìn thấy sự tồn tại của nó.
"Đây là thứ gì?" Sở Mộ kinh ngạc nhìn thẳng vào sinh vật mơ hồ ẩn hiện trong màn sương mù.
Đường viền hiện ra trong mắt Sở Mộ là hình người, tựa hồ có đầu tóc, toàn thân lam lũ, hai cánh tay thon dài rủ xuống, đầu lâu cúi thấp, rất giống như một kẻ bị treo ngược giữa không trung.
"Thiếu chủ đừng hoảng hốt, đó là U Linh hệ Hồn sủng. Rõ ràng đây là linh hồn của một Hồn sủng sư, bởi vì bị tử khí hun đúc mấy năm hoặc mấy chục năm mới biến hóa thành hình dạng như vậy." Ly Lão Nhi mở miệng nói.
"U Linh hệ?" Sở Mộ trước giờ chỉ nghe nói qua hệ Hồn sủng này, nhưng cuộc sống trước kia ở địa vực nhỏ hẹp nên hắn chưa từng nhìn thấy U Linh hệ Hồn sủng chân chính, đặc biệt là U Linh hệ Hồn sủng hình người.
"Phần lớn Hồn sủng sư đều tu luyện linh hồn nên linh hồn của họ tương đối mạnh mẽ. Sau khi thân thể tử vong, linh hồn sẽ tá túc trên thi thể bất động, rồi bị tử khí hun đúc trong thời gian dài, dẫn đến khả năng biến thành U Linh. Chuyện này tương tự với Nguyên Tố giới Hồn sủng, chúng cũng sinh ra từ các loại linh vật hoặc nguyên tố trong thiên địa nuôi dưỡng."
Bởi vì Quỷ Khung Quân Vương phóng thích khí tức Quỷ hệ cường đại, U Linh hệ Hồn sủng không dám tiếp cận Sở Mộ, chỉ có thể trôi nổi lơ lửng ở phía xa.
"Đây là U Linh hệ Hồn sủng cấp Nô Bộc thấp nhất, hầu như không có tính công kích, chỉ có thể thi triển một ít kỹ năng hạn chế và quấy nhiễu, Thiếu chủ không cần phải lo lắng." Ly Lão Nhi nói.
Sở Mộ gật đầu, thấy Quỷ Khung Quân Vương có thể trấn trụ sinh vật này liền to gan đi thẳng về phía trước. Nhưng mới tiến được vài bước, con U Linh hệ Hồn sủng kia bỗng nhiên sợ hãi bay lui, tựa như nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ.
Một trận gió lớn âm lãnh không biết từ đâu thổi qua tạt vào mặt Sở Mộ, khí tức tử vong nồng đậm khiến hắn thiếu chút nữa không thể hô hấp nổi.
"Ù ù ù! Xột xoạt!" Từng tiếng động cổ quái từ phía dưới ao đầm cách đó không xa truyền đến. Những âm thanh này giống như tiếng gầm gừ phát ra từ cổ họng, không những khó nghe mà còn sinh ra cảm giác ám ảnh kỳ dị.
Sở Mộ khẽ nhíu mày. Lúc này, chẳng biết tại sao hồn niệm của hắn đã bị phong tỏa, không thể nào tiếp tục mở rộng phạm vi tìm kiếm. Tình huống này chỉ phát sinh khi linh hồn bị khóa hoặc tinh thần lực bị áp chế, nhưng Sở Mộ không hề cảm thấy bất kỳ áp chế nào tồn tại trên người mình. Mà không khí xung quanh hắn lại hạn chế hồn niệm của y một cách quá mức quỷ dị.
"Ách, Thiếu chủ, đề nghị ngài triệu hồi con ngựa đen kia ra. Sau đó thu hồi ba Hồn sủng này trở về không gian Hồn sủng." Thanh âm Ly Lão Nhi đột nhiên trở nên vô cùng khó hiểu.
Mặc dù Sở Mộ không rõ lắm chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn thu hồi Chiến Dã, Ma Thụ, Quỷ Quân, chậm rãi triệu hoán Dạ Lôi Mộng Thú ra trước mặt mình. Sở Mộ nhảy lên lưng Dạ Lôi Mộng Thú. Vì lý do an toàn, hắn lập tức ra lệnh cho Dạ Lôi Mộng Thú tiến vào trạng thái Dạ Vũ. Hoàn cảnh hiện tại tương đối u ám nên Dạ Lôi Mộng Thú có thể đạp không, trong lúc từ từ di chuyển về phía trước, đồng thời cũng dần dần bay lên vị trí cao hơn.
"Dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi ao đầm kia rồi nói sau." Thanh âm Ly Lão Nhi truyền đến, nhưng lần này tiếng nói của lão không xuất phát từ không gian giới chỉ của Sở Mộ, mà là ở phía trước cách hắn vài chục thước.
Sở Mộ ngẩn người ngạc nhiên, nhìn bóng dáng Ly Lão Nhi biến mất nhanh như chớp trước mắt mình.
"Vụt! Rào rào~! Vụt!" Từ phương hướng đó liên tiếp truyền đến những âm thanh sởn tóc gáy và rất quái dị. Sở Mộ đột nhiên ý thức được chuyện gì đó đang chuẩn bị xảy ra.
"Dạ, Cực Ảnh, tiếp tục chạy nhanh lên, không được dừng lại!" Sở Mộ nói gấp.
Dạ Lôi Mộng Thú đã ý thức được nguy hiểm cận kề, đỉnh đầu hơi nhấc lên, bốn vó không ngừng đạp không, phóng chạy nhanh như tia chớp.
"Rào! Rào rào rào!" Một cánh tay thối rữa kinh khủng từ trong ao đầm trồi lên, móng vuốt tựa quỷ trảo, kèm theo thi độc kinh dị chảy dài theo làn da xanh mướt. Bàn tay quỷ chộp tới Dạ Lôi Mộng Thú, có lẽ muốn kéo nó xuống dưới ao đầm.
Dạ Lôi Mộng Thú có năng lực né tránh không hề thua kém Mạc Tà. Trong lúc đang di chuyển trên không trung, thân thể nó bỗng nhiên đung đưa nhanh chóng tránh qua một bên, thoát khỏi cánh tay đáng sợ kia.
"Ù ù ù~~~!" Ao đầm bùn lầy bắt đầu sôi trào, vô số bọt khí đen lần lượt trồi lên rồi nổ tung trên mặt nước. Mỗi một lần nổ tung sẽ hiện ra cánh tay ma chộp tới Sở Mộ và Dạ Lôi Mộng Thú.
"Truy Phong Trục Nguyệt." Dạ Lôi Mộng Thú gia tăng tốc độ phóng đi thật nhanh, thậm chí tạo thành một trận khí lưu đặc thù lượn lờ xung quanh thân thể của nó. Chỉ chốc lát sau đã bỏ rơi những cánh tay ma lại phía sau.
Tốc độ càng chạy càng nhanh, Dạ Lôi Mộng Thú đã gia tốc lên đến toàn lực, gần bằng Mạc Tà thi triển kỹ năng Thuấn Tập, hơn nữa còn có khả năng di chuyển liên tục. Vào ban đêm, Dạ Lôi Mộng Thú có lực chịu đựng đủ để duy trì tốc độ đó cả một ngày. Trong lúc Dạ Lôi Mộng Thú xuyên qua một mảng lớn móng vuốt xương xẩu và cánh tay ma thối rữa thì thân ảnh Ly Lão Nhi dần dần hiện ra trong tầm mắt.
Sở Mộ quay đầu nhìn lại liền thấy mấy con Thú hệ Hồn sủng đang lần mò gần đó không có năng lực tránh thoát nguy cơ này, tất cả chúng đều bị cánh tay ma kéo xuống ao đầm rồi bị phân thây cực kỳ tàn nhẫn. Sở Mộ thấy vậy cũng sợ hết hồn hết vía, không nghĩ tới trong ao đầm lại có sinh vật đáng sợ như thế.
"Thiếu chủ, lúc nãy ngài cũng nhìn thấy rồi đó, những sinh vật bị kéo vào trong ao đầm đều không có cách nào thoát khỏi cái chết. Trong ao đầm tử khí rất nặng, thi thể tụ tập trong đó trải qua gần trăm năm hình thành vòng tuần hoàn ác tính mới xuất hiện Chiểu Trạch Thi Thủ kinh khủng." Sau khi chạy đến địa phương an toàn, Ly Lão Nhi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Sở Mộ đã quen với hành động chạy trốn của Ly Lão Nhi mỗi khi gặp nguy hiểm, vì thế dùng giọng nói bình thản như thường mở miệng hỏi: "Vậy trong ao đầm kia có tới ngàn vạn Vong Linh hệ Hồn sủng?"
Ly Lão Nhi giơ ngón tay nhỏ xíu ra lắc lư qua lại nói: "Không đúng không đúng, Chiểu Trạch Thi Thủ không phải là ngàn vạn Vong Linh hệ Hồn sủng, mà là một con Vong Linh hệ Hồn sủng."
"Một con?" Sở Mộ kinh ngạc nhìn lại vô số cánh tay vươn ra từ trong ao đầm, thật sự rất khó tưởng tượng nổi cảnh tượng đó lại được tạo ra từ một con Hồn sủng.
"Vong Linh hệ Hồn sủng là tồn tại rất đặc thù, trong số chúng có không ít chủng tộc có năng lực thôn phệ lẫn nhau. Những sinh vật bị bắt vào trong đầm lầy liền hóa thành một phần thân thể của con Hồn sủng kia. Trên thực tế những cánh tay ma ngươi thấy chính là xuất phát từ mọi nơi trên thân thể của nó."
Đề xuất Voz: Những câu chuyện tình yêu